Khuôn mặt bà lão liền trở nên rầu rĩ, vội vàng nói: "Tiểu thư, cô không mua thì thôi, chuyện cô hỏi tôi không trả lời được đâu."
Vãn Vãn đã đoán trước rằng bà lão này sẽ không dễ dàng tiết lộ, dù sao cũng là chuyện bán buôn, làm sao bà có thể chia sẻ cái cần câu cơm của mình cho người khác được.
"Bà lão, chỉ cần bà nói cho ta biết nguồn gốc của chỗ tinh thạch này, ta liền mua hết toàn bộ? Còn có thể để lại cho bà chút tiền nuôi gia đình."
Bà lão kia kinh ngạc mừng rỡ trừng to mắt! Ở đây tổng cộng có mười viên, nếu bán hết thì là hai trăm đồng vàng, đủ cho cả nhà bà chi tiêu trong nhiều năm!
Nghĩ đến đây, bà liền kích động nói: "Tiểu thư, không phải cô đang lừa gạt lão chứ?"
"Sao Vương phi có thể gạt ngươi được!" Raffith cất tiếng cười nhạo, bà già này chắc chắn không tham gia buổi Tế Lễ, ngay cả mặt mũi Vương phi cũng chẳng biết.
"Vương phi.. Người là Vương phi?" Bà kinh ngạc phủ phục xuống mặt đất.
Vãn Vãn gật đầu: "Bà lão, bà mau đứng lên đi, ta không lừa gạt bà đâu. Ta sẽ mua toàn bộ số tinh thạch này, với điều kiện bà phải nói cho ta biết nguồn gốc của chúng."
Nàng nhớ rõ bao quanh Uruk là rừng rậm cùng sa mạc, chưa từng xuất hiện những tinh thạch có màu sắc lạ mắt như thế này.
Bà lão kia run rẩy đứng lên, đôi mắt buồn bã ngấn lệ, chậm rãi nói: "Vương phi, đây là do con trai của lão mang về từ nơi rừng rậm phía Đông xa xôi, ban đầu mười mấy thanh niên trai tráng cùng đi với nhau, lại chỉ có duy nhất con trai lão trở lại. Thế nhưng nó cũng đang trọng thương nằm liệt giường, cần rất nhiều tiền chữa bệnh, nên lão mới đem mấy viên đá kia đi bán.."
Rừng rậm, tinh thạch, một đi không trở lại.
Vãn Vãn liền nhạy bén bắt được những từ khóa trọng yếu, đáp án đã hiện rõ rành rành trong đầu.
"Bà lão, bà có thể đem ta đi xem tình hình con trai bà hiện giờ không?"
"Vương phi, người có muốn đợi Vương tới rồi hẵng đi không?" Raffith thấp giọng nói.
Vãn Vãn hừ lạnh, "Không đợi, mặc kệ hắn cùng Enkidu đi."
Để Raffith ôm túi tinh thạch theo sau, bà lão kia dẫn Vãn Vãn tới khu ổ chuột hẻo lánh, băng qua mấy con hẻm nhỏ mới dừng trước một căn nhà đơn sơ cũ nát.
"Warren, Warren, mau mở cửa.." Bà lão gõ gõ cánh cửa gỗ.
Một lát sau, cánh cửa bị ai đó đẩy ra phát lên tiếng kêu kẽo kẹt, một thằng bé khỏe mạnh ló đầu ra. Trên mặt lấm lem đầy tro bụi làm người ta không nhìn rõ đường nét, nhưng cặp mắt thông minh lanh lợi kia trông vô cùng đáng yêu.
"Bà, mấy người này là ai?" Warren cảnh giác hỏi.
"Đây là Vương phi cùng thị nữ của người." Bà hiền từ xoa đầu nó.
Trẻ con dù sao cũng đơn thuần, vừa nghe nàng là Vương phi, đồng tử lập sáng ngời, nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý nói: "Hóa, hóa ra là Vương phi." Trông cũng không ác độc hung bạo như lời người lớn truyền tai nhau.
Vãn Vãn nở nụ cười với cậu, sau đó đi theo bà lão vào trong nhà.
Vừa vào liền thấy một người đàn ông ốm yếu nằm trên chiếc giường đơn sơ ọp ẹp, sắc mặt hắn vàng như nến, hai quầng mắt thâm đen, có vẻ như khó mà cứu chữa nổi.
"Hắn là con trai bà?"
Vừa nhìn đã biết người này không sống được bao lâu nữa, hắn nằm trên giường chốc chốc nói mấy câu mê sảng mà chẳng ai hiểu, đây chính là dấu hiệu của người sắp chết.
"Vương phi, cầu xin người cứu con trai của lão?" Bà lão đột nhiên quỳ sụp xuống.
Warren vẫn đứng trơ ra đó quật cường nhìn nàng, trầm mặc chẳng cất lời, nhưng trong cặp mắt trẻ con non nớt kia không giấu nổi bi thương.