Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 71




Sau khi yến hội kết thúc, Vãn Vãn có chút chuếnh choáng, ghé tay lên bàn hờ hững chống cằm, đôi huyết đồng kia ánh lên hơi men mị hoặc say đắm lòng người. Gilgamesh thấy thế liền vươn tay kéo thân thể mềm mại của nàng vào lồng ngực, mê muội thưởng thức mái tóc thơm ngát hương hoa.

"Eliya, đêm nay ở lại tẩm cung của ta đi."

Nghe thấy lời này, Vãn Vãn mở to đôi mắt hơi mông lung, ngốc ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như họa trước mặt mà ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.

Hơi thở của Gilgamesh trở nên nóng bỏng lạ thường, lập tức bế nàng lên bước chân như bay đi đến tẩm cung.

Cơn gió mang sương đêm thổi tạt qua làm men say trong người Vãn Vãn loãng bớt. Nàng lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm nóng nọ, nghe tiếng tim đập thình thịch như trống trận kia mà gò má xấu hổ đỏ bừng.

"Anh, anh có thể đuổi mấy nữ nhân trong Vương cung đi hết không?" Nàng thử mở miệng hỏi, thật sự nàng vẫn chưa thích ứng nổi việc ngày nào cũng có nữ tử cố tình ăn vận quyến rũ lượn qua lượn lại trong hoa viên.

"Vì sao?" Gilgamesh không đáp ứng ngay, chỉ lẳng lặng đáp lại nàng bằng một câu nghi vấn.

Vãn Vãn ôm cổ hắn nũng nịu: "Em không muốn các nàng thu hút hết sự chú ý của anh." Nói đoạn còn bĩu môi: "Chưa kể nuôi mấy người vô công rỗi nghề đó trong cung, còn phải cho họ ăn, cho họ mặc, cho họ chỗ ở.."

Chưa kịp nói xong đã thấy cung điện xa hoa của Gilgamesh hiện ra trước mặt. Xung quanh bày đầy những viên kim cương to tướng chiếu sáng khắp cả không gian. Nơi này đã được nữ nô quét tước sạch sẽ trước đó, toàn bộ sàn nhà đều được lót tấm thảm lông cừu mềm mại, trải dài đến tận cái bể tắm khổng lồ trong nội điện.

Dường như Gilgamesh không muốn tiếp tục vấn đề lúc nãy, chỉ lẳng lặng đặt nàng ngồi xuống mép giường. Đoạn hắn cởi chiếc vương bào trắng tinh cao quý ra, thân thể rắn rỏi thon dài tựa con báo đốm hiển lộ trước mặt Vãn Vãn.

Gò má Vãn Vãn lập tức càng thêm đỏ au, vội vã buông xuống đôi mi thật dài đang run rẩy như cánh hồ điệp lung lay trước gió, che khuất đi tròng mắt sáng trong.

Gilgamesh thong thả bước vào bồn tắm đầy ắp nước ấm, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Vãn Vãn đương thẫn thờ ngồi đó, hỏi: "Eliya, muốn tắm chung với ta không?"

"Đương nhiên rồi, đây là vinh hạnh của em, thưa Vương tôn quý." Vãn Vãn lấy lại tinh thần đứng lên, tự nhiên duỗi tay tháo y phục trên người.

Thời gian chậm chạp trôi qua, mà động tác của nàng vẫn cứ bình tĩnh thong thả như vậy. Ánh mắt Gilgamesh đặt trên người nàng cũng chưa từng rời đi nơi khác, hắn lười biếng dựa vào thành bể tắm mà chờ đợi.

Ngay khi dáng người mỹ miều lộ ra trong không khí, cặp huyết đồng kia bỗng sáng hẳn lên, đôi mắt ấy nóng bỏng chăm chú tựa ngọn lửa du tẩu trên cơ thể của nàng. Vãn Vãn cũng không vì thế mà ngượng ngùng, dùng tư thế ưu nhã nhất đặt chân xuống bể tắm, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

Gilgamesh hung hăng bắt lấy nàng giam vào lòng, đoạt lấy đôi môi quyến rũ đến chết tiệt kia, lại dùng khí thế ngang ngược bá đạo của hắn mãnh liệt chiếm lấy nữ nhân hắn ngày đêm thèm khát. Vãn Vãn bị tên bạo quân này hành hạ suốt cả một đêm.

Nàng mệt quá, nàng muốn từ bỏ, dừng lại đi!

Nhưng mặc cho nàng có năn nỉ cầu xin ra sao, hắn vẫn ôm siết nàng trong vòng tay, đè xuống dưới thân mà tiếp tục. Cuối cùng nàng kiệt sức ngất xỉu đi, vừa lúc thoát khỏi sự tra tấn mãnh liệt cùng đê mê kia.

* * *

Ngày hôm sau, Vãn Vãn vừa lờ mờ mở mắt, liền thấy Gilgamesh chỉ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, để lộ khuôn ngực trần trụi bóng loáng đi về phía nàng. Đằng sau là Raffith đang bưng khay đồ ăn đầy ắp trên tay, nàng ta vừa đặt đồ ăn xuống bàn liền vội vã rời đi.

Vãn Vãn đói đến chết mất rồi, lập tức ngồi dậy duỗi tay ra lấy đồ ăn, lại không phát hiện ánh mắt động vật săn mồi nào đó nhìn thấy cánh tay trắng nõn nà lộ ra dưới chăn bông đang trở nên tối sầm. Cả người lại rơi vào vòng ôm bá đạo quen thuộc, Gilgamesh kề sát khuôn mặt tuấn mỹ đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mọng của nàng.

Vãn Vãn tưởng thế là xong, nào ngờ đâu, hắn lại ngựa quen đường cũ đè nàng lên giường tinh tế nhấm nháp khiến nàng bủn rủn cả chân tay.

Vãn Vãn giận dỗi liếc hắn, nũng nịu nói: "Anh à, em sắp chết đói mất."

Đổi lại chỉ làm cho con sói đói kia hứng thú thêm, lại lôi lôi kéo kéo nàng lăn lộn một hồi mới bằng lòng buông tha cho nàng, sau đó tinh thần thoải mái mà ôm mỹ nhân đi dùng bữa.