Vãn Vãn không quen thuộc đường đi trong Vương cung lắm, chỉ nhờ vào Raffith dẫn nàng theo, phải băng qua một hoa viên rộng lớn mới tới được tẩm cung của Gilgamesh, phía tây bắc là nơi ở của những nữ nhân hắn cướp về.
Cô gái ngày hôm qua bị đem vào cung tên Karina, nữ nhi của một vị thương nhân, thật ra cũng không tính là cưỡng ép, bởi vì nữ nhân này đã chủ động cầu xin Gilgamesh mang nàng ta về Vương cung.
Việc này có chút thú vị đây! Tại Uruk này không ai mà không sợ hãi Gilgamesh, tuy rằng hắn là Quân vương tuổi trẻ tài hoa, nhưng đồng thời cũng là một tên bạo quân tàn khốc, mạng người trong mắt hắn chẳng qua chỉ bằng một con kiến hôi bé nhỏ.
Băng qua hoa viên, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi đong đưa trên chiếc ghế đẩu cạnh bồn hoa.
"Vương phi, đó chính là Karina." Raffith ở đằng sau nói.
Vãn Vãn nghe vậy liền đi đến hướng người nọ, cô gái kia có vẻ đã nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu, diện mạo quyến rũ động lòng người tiện thể hiển lộ, trông thấy nàng cũng không chút ngạc nhiên bối rối, ngược lại trong mắt lại có ý cười thoáng qua.
Karina không sợ hãi nàng? Quả là một nữ nhân lớn mật!
"Vương phi! Mau tránh ra!" Raffith bất chợt hét lớn, Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một con quái vật khổng lồ lao về phía nàng tựa tên bắn.
Raffith liều mình lao lên đẩy Vãn Vãn ra, bản thân lại bị té ngã lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Vãn Vãn run rẩy hít sâu vài cái, đập vào mắt là một con sư tử to lớn uy phong, giờ phút này nó đứng đó dùng đôi mắt xanh lục hung tợn nhìn chằm chằm nàng.
"Ha ha ha.." Karina nhìn bộ dạng lếch tha lếch thếch của Raffith, mở miệng thoải mái cười hả hê, đôi mắt quyến rũ không ngại thể hiện vẻ châm chọc tột cùng.
Trong Vương cung tại sao lại xuất hiện một con sư tử? Không cần nghĩ cũng biết là sủng vật của ai, nhưng mà vì cái gì bình thường nó và Vãn Vãn nước sông không phạm nước giếng, hôm nay lại nổi điên nhào tới tấn công nàng? Xem ra chuyện này có liên quan đến Karina.
Lại nói con sư tử này được Gilgamesh vô cùng ưa thích, ngày nào cũng có người bỏ mạng dưới hàm răng sắc bén của nó, tuy rằng những người đó chỉ là nô lệ, nhưng cũng là một sinh mệnh!
Nghĩ đến đây, Vãn Vãn gỡ roi bạc bên hông xuống, nhẹ nhàng quấn trong lòng bàn tay, trên mặt là tầng sương rét lạnh, dùng sức vung mạnh đầu roi thon dài, chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm" vang lên, viên đá cứng rắn trên mặt đất vỡ toang thành mảnh vụn.
Gilgamesh sinh ra đã có hai phần ba là Thần, một phần ba là người, vậy nên Vãn Vãn tự nhiên cũng mang Thần tính chảy trong huyết mạch.
Lỗ tai con sư tử hơi động đậy, sát khí trong mắt nổi lên, móng vuốt to lớn hung hăng cào cào trên mặt đất lấy đà, nhe răng nanh ra hăm dọa.
"Vương phi.." Raffith lo lắng hô to, đây là con sủng vật hung bạo do đích thân Vương nuôi dưỡng, nếu nó làm Vãn Vãn bị thương thì nàng biết làm sao đây?
"Đừng lo lắng, ta chỉ giáo huấn con súc sinh này một chút." Vãn Vãn hơi rũ mi, bộ dạng quyến rũ động lòng người, vừa như đang nhìn thứ gì trên mặt đất, vừa như nửa mắt khinh thường súc sinh ngu ngốc hạ đẳng kia.
Karina tắt hẳn nụ cười, nàng chỉ muốn điều khiển con sư tử kia để dọa Eliya một chút, nếu làm nó chết hoặc bị thương, thì tội tày đình này nàng ta không gánh vác nổi.
Thế nhưng tình cảnh hiện giờ đã rơi vào bước Karina không thể nào khống chế được nữa rồi, sư tử của Gilgamesh cùng với chủ nhân nó cực kỳ giống nhau, cao ngạo trời sinh, chưa ai dám bước ra khiêu khích nó, cho nên trận quyết đấu sắp xảy ra là không thể tránh khỏi.
Sư tử gầm nhẹ một tiếng, hai con ngươi nhuốm đẫm sát khí. Thân thể cao lớn vọt về phía Vãn Vãn như tia chớp.
Vãn Vãn cười lạnh ngẩng đầu, thân hình nhỏ xinh xoay tròn trên không trung, roi bạc trong tay cũng đồng thời vung ra.