Hách Liên Thành nghe vậy liền cúi đầu nghiêm túc chọn từng hạt từng hạt đậu đỏ đặt vào cái bát cô nương kia đưa cho.
Vãn Vãn an tĩnh đứng bên cạnh hắn, nhìn người nam nhân đang vì nàng mà chọn lựa từng hạt đậu. Xung quanh mọi người ồn ào tán gẫu với nhau, nàng lại như chẳng nghe thấy bất cứ thanh âm nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, mong sao giây phút này kéo dài mãi mãi.
Hách Liên Thành lựa xong rất nhanh chóng, cô nương kia đón lấy cái bát, lấy ra một sợi chỉ bạc, tay trái cầm đậu, tay phải cầm kim, cúi đầu chăm chú xâu thành chuỗi, trong không khí nhiễm chút mùi thơm đậu đỏ, sườn mặt nghiêm nghị của Hách Liên Thành dưới ánh đèn hoa đăng rực rỡ vô ngần.
Nam tử cao quý này là Đại tướng quân thống lĩnh hàng vạn binh lính, đôi tay hắn nhiễm máu tươi vì giang sơn Đại Tấn phồn thịnh.
Nhưng mà ngay bây giờ, tại chỗ này, hắn lại cúi người trước nàng, cẩn thận đeo lên tay nàng một xâu chuỗi giản đơn.
Sau đó hắn đứng thẳng người, nhìn chăm chú đôi bàn tay trắng nõn ngọc ngà được tô điểm thêm sắc đỏ chói mắt, âu yếm hôn lên mu bàn tay của nàng.
"Đây là xâu chuỗi hạt tương tư của Nam Quốc, đại biểu cho tâm ý của ta với nàng." Hắn thì thầm vào tai Vãn Vãn, ánh mắt mang theo sự si mê tận tâm can.
(Đoạn này tớ bắt đầu đổi sang xưng hô ta-nàng, ta-chàng cho lãng mạn)
Hắn đã từng trốn tránh, không muốn phá hủy kỳ vọng của cô mẫu và Hách Liên gia. Nhưng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng trong rừng cây hôm lễ hội săn thú ấy, thấy hai tròng mắt ửng đỏ của nàng, trong lòng cảm thấy đau nhói khôn xiết. Hắn từ nhỏ đã chiều chuộng, thương yêu nàng, nếu là đem nàng gả cho người khác, liệu người ta có đối xử với nàng hết lòng hết dạ như hắn hay không?
Vãn Vãn của hắn, vẫn nên yên ổn ở trong vòng tay hắn. Hắn sẽ cưới nàng làm thê tử, vĩnh viễn yêu thương nàng, trái tim này mãi mãi cũng chỉ vì nàng mà loạn nhịp.
Vãn Vãn ôn nhu nói: "Ta thích lắm."
Hách Liên Thành kéo tay nàng, cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi căng mọng: "Tim của ta đều thuộc về nàng."
Vãn Vãn cũng siết chặt tay hắn, mỉm cười hạnh phúc.
"Nào, chúng ta đi dạo, nàng còn thích gì nữa không?" Hách liên thành ôm nàng nói.
Vãn Vãn chớp chớp đôi mắt tội nghiệp: "Ta muốn ăn gì đó, đói quá đi mất."
Hách Liên Thành búng nhẹ cái mũi tinh nghịch kia, "Vậy thì đi tìm chỗ nào đó ăn thôi."
Vãn Vãn gật đầu tán thành.
Sau khi ăn đến no căng, Vãn Vãn như hồi sinh từ cõi chết, nàng lôi kéo Hách Liên Thành dạo phố mua một chiếc đèn hình hoa sen, chạy ra giữa sông thả xuống, nàng nhẹ nhàng dựa đầu mình lên vai Hách Liên Thành, cả hai sánh đôi đứng ngắm sóng nước lăn tăn xô đẩy đưa những cái đèn hoa đăng hình thù khác nhau xuôi dòng.
Tiết Hoa Đăng mới đó đã kết thúc, Hách Liên Thành hộ tống Vãn Vãn an toàn về đến trước cửa phủ Tể tướng, nhìn đến khi thân ảnh nàng khuất khỏi tầm mắt mới rời đi.
Vãn Vãn vừa mới vào trong sân đã cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề khác thường.
Đi thêm vài bước, quả nhiên thấy được thấy được lão phu nhân nghiêm mặt đứng đó, bên cạnh là Giang Thanh Mạn cùng Giang Thanh La, mà Hàm Hương lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vãn Vãn nở nụ cười ngoan ngoãn nói: "Nãi nãi, sao nãi nãi lại ở đây?" Nói xong lại hướng qua Hàm Hương đang quỳ nghiêm giọng: "Đứng lên, quỳ trên mặt đất còn ra thể thống gì."
Lão phu nhân hung hăng đập mạnh gậy gỗ trong tay xuống sân, tức giận nói: "Nàng ta dám? Thân là một hạ nhân mà ngay cả chủ nhân nhà mình còn chẳng trông chừng nổi, nếu không nghiêm túc trách phạt, nội bộ Giang phủ sẽ loạn mất."
Giang Thanh Mạn cũng cười nói: "Đúng vậy, Đại tỷ, nãi nãi rõ ràng muốn tỷ ở nhà tu thân dưỡng tính, ngày ngày chép kinh Phật, vậy mà tỷ dám trốn ra ngoài lén lút hẹn hò nam nhân."
Vãn Vãn không thèm liếc nàng một cái, chỉ nhếch miệng châm chọc: "Giang Thanh Mạn, một thứ nữ đã gả cho nhà người, chuyện trong phủ Tể tướng đâu đến phiên ngươi chõ mũi vào."
Giang Thanh Mạn cắn chặt răng, nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Đại tỷ, tỷ không cần giận cá chém thớt, lão phu nhân đang đợi câu trả lời rõ ràng của tỷ, đường đường là một nữ tử đêm hôm lại lén lút ra ngoài, phải chăng là lén lút tằng tịu với gã nam nhân nào?"
Giang Thanh La bên cạnh hơi giật giật môi, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục im lặng.
Tự hứa với lòng một ngày chỉ đăng 2 chương, nhưng mà tui muốn bạo, cần lắm một lý do để bạo chương. Huhu, tui quả là một người không có chính kiến!