Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 5




Tô Vãn Vãn đang ở phòng nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một ít thanh âm, nàng đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa ra nhìn xuống dưới.

Trước cửa biệt thự là một chiếc xe hơi sang trọng đang chậm rãi tiến vào, biển số xe này, là của nam chủ.

Nhướng mày, trong mắt nàng nảy lên ý cười, Hứa Thần Hạo đã trở lại!

Đợi một lát, nàng mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, mở cửa chuẩn bị xuống lầu.

Vừa lúc đến đại sảnh thì thấy Hứa Thần Hạo đẩy cửa chính tiến vào.

Chỉ là, bên cạnh hắn còn có một cô gái khác, đầu mày cuối mắt của cô ta đều nhuốm sự đắc ý.

Sắc mặt Tô Vãn Vãn lập tức trầm xuống, nhịn không được la lớn: "Hứa Thần Hạo!"

Hai người đang đứng ở cửa đều nhìn qua.

Hứa Thần Hạo khó chịu nhíu mày, sao nàng lại ăn mặc phong phanh như thế?

"Tối rồi cô còn đi lung tung làm gì? Lớn rồi còn không biết tự giác đi ngủ à?" Hắn hơi trách cứ nói.

Lâm Tịch Hàm mỉm cười hô: "Tô tiểu thư."

Vốn dĩ đang định thiết kế hôm sau đụng mặt Tô Vãn Vãn, làm cho cô ta càng thêm hiểu lầm, hiện tại cũng thật là đúng thời điểm, ngay cả ông trời cũng muốn giúp cô đây mà.

Lâm Tịch Hàm xích lại gần Hứa Thần Hạo một chút, Hứa Thần Hạo lại bất động thần sắc cách ra xa.

"Tại sao anh lại đem cô ta về nhà?" Tô Vãn Vãn phẫn nộ nhìn bọn họ, Lâm Tịch Hàm lại giở cái trò quỷ gì? Thế mà lại làm cho Hứa Thần Hạo đem nàng ta mang về nhà!

"Tịch Hàm làm rớt chìa khóa nhà, đêm nay ở nhờ nhà của chúng ta một đêm." Hắn giải thích.

Lại nói lúc Hứa Thần Hạo ở công ty tính lập tức trở về nhà, lại thấy Lâm Tịch Hàm ghé vào bàn làm việc mà khóc, hắn đành phải lịch sự hỏi thăm, Lâm Tịch Hàm nói nàng làm rơi chìa khóa, chứng minh nhân dân lại không đem theo.

Nàng khóc lóc đến đáng thương, cầu xin hắn mang nàng về nhà ở một đêm, Lâm Tịch Hàm luôn luôn làm việc chăm chỉ, hắn thật sự không nỡ tuyệt tình từ chối, tốt xấu gì cũng là nhân viên của công ty.

Hắn vốn dĩ đã khước từ, Lâm Tịch Hàm lại nhờ hắn đưa nàng đi khách sạn thuê một phòng, hắn không muốn dính phải mấy tay chó săn chuyên môn rình rập, đành phải mang nàng về biệt thự kêu quản gia chuẩn bị phòng cho nàng.

Nếu vậy chỉ cần giải thích cho Vãn Vãn một chút, mọi việc liền có thể dĩ hòa vi quý.

Hơn nữa nghe quản gia nói, Vãn Vãn đêm nay còn chưa ăn cơm, không biết bệnh dạ dày của nàng có xuất hiện triệu chứng gì không.

Đã thành một cô gái rồi còn khiến hắn lo lắng, biết khi nào nàng mới thực sự trưởng thành đây.

Sắc mặt Lâm Tịch Hàm có chút tái nhợt, nữ nhân vướng tay vướng chân Tô Vãn Vãn này! Không phải nghe nói Hứa Thần Hạo bất mãn với vị hôn thê của hắn sao?

Nàng lao tâm khổ tứ đoạt được hảo cảm của Hứa Thần Hạo, vậy mà từ lúc tiến vào biệt thự đến giờ, tầm mắt hắn luôn đặt trên người Tô Vãn Vãn, rõ ràng là ánh mắt yêu đến sâu đậm.

Quản gia dưới nhà đã sớm nghe được tiếng nói ở đại sảnh mà đi lên.

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân." Quản gia cung kính chào, sau đó mới nhàn nhạt hô, "Lâm tiểu thư."

Tô Vãn Vãn hừ một tiếng, nói: "Quản gia, an bài một gian phòng cho Lâm tiểu thư, nàng muốn ở nhờ nhà chúng ta một đêm."

Hai chữ "Ở nhờ" đặc biệt được nhấn mạnh.

Quản gia nhịn không được ở trong lòng cười cười, sau đó mặt vô biểu tình nhìn Lâm Tịch Hàm nói: "Lâm tiểu thư, xin mời theo tôi."

Lâm Tịch Hàm nhấp môi, liếc mắt nhìn Hứa Thần Hạo đang ngồi ở sofa, chẳng thấy hắn phản ứng gì, đành phải không cam lòng theo sau lưng quản gia rời đi.

Tô Vãn Vãn vừa ý cười, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn mang theo một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Đôi mắt Hứa Thần Hạo trở nên thâm trầm, vội vàng rời ánh nhìn sang chỗ khác, "Còn đứng ở đó làm gì, mau đi ngủ đi?"

"Em còn chưa muốn ngủ." Tô Vãn Vãn lắc đầu, đi qua, đột nhiên nàng cong lưng, đôi tay vòng ra sau vai Hứa Thần Hạo, cúi sát đầu vào mặt hắn.

Hứa Thần Hạo híp híp đôi mắt, nhìn Tô Vãn Vãn cách hắn ngày càng gần, hơi thở đứt quãng.