Hách Liên Thành theo Vãn Vãn vào trong lều, Hàm Hương châm một ấm trà xong liền rời đi.
"Biểu ca, Vãn Vãn có việc muốn cùng huynh thương lượng." Vãn Vãn sắc mặt nghiêm túc nói.
"Muội nói đi." Hách Liên Thành nhìn Vãn Vãn, trong lòng nghĩ thầm lần săn thú này chưa chắc không phải là một cơ hội, hắn có thể âm thầm phái người diệt trừ Giang Thanh Mạn.
Vãn Vãn hơi mỉm cười, biết tỏng suy nghĩ của hắn: "Biểu ca, việc diệt trừ Giang Thanh Mạn không thể nóng vội, lần này không cần chúng ta ra tay, có người muốn đối phó Tư Đồ Diệp, Giang Thanh Mạn cũng không tránh được vạ lây."
"Biểu ca, huynh cảm thấy Thánh thượng đối xử với Hách Liên gia chúng ta như thế nào?" Vãn Vãn hỏi.
"Lời này của muội có ý gì?" Hách Liên Thành không chỉ có võ công cao cường, mười ba tuổi hắn đã chỉ đạo quân lính, trên chiến trường vô số lần bày mưu lấy ít địch nhiều, càng không phải một võ tướng hữu dũng vô mưu.
(Hữu dũng vô mưu: Đầu óc ngu si tứ chi phát triển)
Vãn Vãn rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Cây to đón gió, công cao cái chủ."
(Cây to đón gió, công cao cái chủ: Càng ở vị trí cao càng chịu nhiều hiểm nguy)
Thần sắc Hách Liên Thành lạnh lùng, tựa như một khối hàn băng ngàn năm, Hách Liên gia một lòng phò trợ Tư Đồ gia, đối đãi như chủ nhân, chẳng lẽ Tư Đồ gia muốn đuổi tận giết tuyệt mà không thành.
"Biểu ca, huynh có từng nghĩ tới, đem thế cục thiên hạ xoay chuyển, đưa Hách Liên gia trở thành gia tộc cao quý nhất.."
Hách Liên Thành nghe lời này, có chút suy tư nói: "Kế sách của muội là gì?"
"Ngũ hoàng tử Tư Đồ Dương xuất thân cao quý, chắc chắn sẽ không để Hách Liên gia vượt mặt, mà Hoàng thái tử điện hạ lại thích Giang Thanh Mạn, càng không thể chọn hắn, chỉ còn Tam hoàng tử Tư Đồ Hàn tài hoa hơn người cùng năng lực hành sự xuất sắc, lúc trước còn được bệ hạ ngợi khen, chúng ta có thể hợp tác với hắn ta."
"Tư Đồ Hàn.." Hách Liên Thành trầm tư, cố gắng bỏ qua một chút khó chịu trong lòng, "Vãn Vãn, Tư Đồ Hàn hình như.. cũng để ý Giang Thanh Mạn.."
"Ta biết." Vãn Vãn hơi hơi mỉm cười, thấp giọng nói: "Nam nhi trong thiên hạ, chỉ có biểu ca là không có cảm xúc gì với nàng ta thôi."
Hách Liên Thành hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tiểu nha đầu Giang Thanh Mạn kia cũng chỉ có chút tiểu xảo nho nhỏ, nam nhân họ Tư Đồ đúng là thế hệ sau kém xa thế hệ trước, tại sao muội biết Tư Đồ Hàn có ý với Giang Thanh Mạn, lại còn chọn hắn?"
"Biểu ca còn nhớ không, Giang gia còn một thứ nữ tên Giang Thanh La."
"Nhớ rõ, nàng ta từ nhỏ đã ganh ghét với muội, thủ đoạn hãm hại sau lưng muội không ít, việc muội bị đưa đi đạo quán chịu khổ lần trước, cũng một phần có sự nhúng tay của nàng ta." Trong mắt Hách Liên Thành lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, ai dám ăn hiếp Vãn Vãn, một người hắn cũng không bỏ qua.
Thanh âm Vãn Vãn lạnh lùng nói: "Việc đó Vãn Vãn vẫn nhớ rất rõ, chỉ là hiện tại vẫn cần đến nàng ta, những mánh khóe đó chẳng qua chỉ là mấy thủ đoạn tranh sủng nơi khuê phòng, không đáng để vào mắt."
"Muội cần nàng ta để làm gì?" Hách Liên Thành hỏi.
Vãn Vãn cười cười, trâm cài tinh xảo trên tóc khẽ lung lay: "Tam muội của chúng ta cực kỳ yêu thích Tam hoàng tử, muội muốn hợp mưu cùng nàng, nữ nhân khi tàn nhẫn lên còn cay độc hơn nam nhân gấp trăm lần."
"Sau khi Tam hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế, tạm thời hắn sẽ không đụng đến Hách Liên gia, nhưng hắn nhất định sẽ cưới Giang Thanh Mạn làm hoàng hậu, cho nên trước tiên chúng ta phải tìm cho hắn một nữ nhân, mà nữ nhân kia bắt buộc phải là Giang Thanh La."
"Tại sao?"
"Sự ganh ghét của nữ nhân vô cùng đáng sợ, cũng là thứ dễ dàng lợi dụng nhất, chỉ cần Giang Thanh La thành công trở chính thê của Tam hoàng tử, mang trong bụng hài tử của hắn, khi đó, Tam hoàng tử sẽ hết giá trị lợi dụng."
"Người Giang Thanh La yêu không phải chính là Tam Hoàng Tử sao?" Hách Liên Thành hơi nhíu mi.
"Biểu ca, huynh không biết sao, đối lập với yêu chính là hận, chỉ cần tình yêu của nàng ta đối với Tam hoàng tử chết đi, huynh nói xem, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?"