Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 30




Quản sự sư thái bấy giờ làm sao có thể nghe lọt tai mấy lời nói lung tung đó của ả, liền lệnh cho hai đạo cô khác cưỡng chế đè Tiểu Thúy nằm sấp trên ghế dài.

"Đánh cho ta." Sư thái quát.

"Bang" "Bang" Gậy gỗ nặng nề thô bạo đánh vào cơ thể Tiểu Thúy.

"..."

Sắc mặt ả trắng bệch, môi dưới bị cắn cho chảy máu.

Ước chừng sau hai mươi gậy, quản sự sư thái mới ra lệnh ngừng lại.

Đợi cho đến khi sư thái rời đi, Vãn Vãn mới đi đến bên người Tiểu Thúy ngồi xổm xuống nói.

"Tiểu Thúy, từ nay ân oán giữa ngươi và ta coi như chấm hết, chuyện ngươi đánh đập hành hạ ta lúc trước cũng sẽ là một bí mật, chỉ mong về sau ngươi không làm chuyện ác nữa, nên nhớ gieo nhân nào gặt quả nấy, nhưng quả báo thường đến trễ hơn ngươi tưởng."

"Là ngươi! Nữ nhân ác độc này, ngươi hãm hại ta!" Khuôn mặt Tiểu Thúy vặn vẹo.

Vãn Vãn nhẹ nhàng cười, thấp giọng bảo, "Ngươi nói xem bổn tiểu thư ác độc hay là ngươi ác độc? Ngươi ganh ghét ta trời sinh diễm lệ, lại là đích nữ nhà quan lại triều đình, nhân lúc ta nhất thời gặp nạn, ngươi liền chớp thời cơ khinh nhục ta. Nhưng ngươi có nghĩ đến sớm muộn gì ta cũng trở về phủ, tiếp tục tận hưởng vinh hoa phú quý, thì kết cục của ngươi.. sẽ ra sao không?"

Tiểu Thúy rùng mình, ả ghen ghét Giang Vãn Vãn có được phụ mẫu tốt, vừa sinh ra là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống không cần nhìn sắc mặt của người khác, nhưng ả thật sự chưa hề nghĩ tới, một ngày nào đó Giang Vãn Vãn có thể hồi phủ. Nếu để Tể tướng biết con gái cành vàng lá ngọc nhà mình bị đối xử ở đạo quán này ra sao, Tiểu Thúy dám khẳng định bản thân sẽ chết vô cùng khó coi, huống chi Giang Vãn Vãn còn là biểu muội của Đại tướng quân đương triều.

Vãn Vãn thấy Tiểu Thúy trầm mặc, liền không để ý đến ả nữa.

Loại người này, chỉ cần nói rõ ràng là xong, dù cho lúc trước ả có làm vài chuyện quá đáng, cũng chưa từng muốn hại chết nàng. Sau hôm nay chắc chắn ả cũng không dám tái phạm lần nữa.

Sinh ra trong hoàn cảnh không tốt không phải là lý do để đi ức hiếp người khác, chẳng ai có thể chọn cách mình được sinh ra, nhưng có thể lựa chọn bản thân trở thành một người như thế nào. Tiểu Thúy này vốn dĩ nên an phận làm một đạo cô, bình bình đạm đạm mà sống qua ngày.

Không giống Giang Vãn Vãn nhìn tưởng như đích nữ cao quý, kỳ thật đều được định trước phải gả cho mấy nam nhân hoàng tộc, sống dựa dẫm vào bọn họ, lại còn phải cả ngày đấu đá lục đục với các hoàng gia khuê nữ khác. Đó mới gọi là cuộc sống thống khổ nhất, nếu không cẩn thận còn có thể mất cả tính mạng.

"Thái Hạo, lần này ta lại phải công lược nam chủ sao? Nhưng hắn hiện tại đã yêu Giang Thanh Mạn, ta không muốn làm tiểu tam đâu." Vãn Vãn thắc mắc hỏi.

[ Đối tượng công lược không nhất thiết phải là nam chủ, hệ thống sẽ nhắc nhở khi cô gặp được đối tượng công lược.]

"Không nhất thiết phải là nam chủ? Ý ngươi là, nam phụ, vai phản diện, vai người qua đường cũng có thể sẽ là đối tượng công lược sao?"

[ Đúng vậy.] Thanh âm của Thái Hạo vẫn không có cảm xúc như trước.

"Lộc cộc.." Bên ngoài đạo quán truyền đến tiếng vó ngựa.

"Tiểu thư, là tướng quân." Hàm Hương cao hứng hô.

Vãn Vãn ngước mắt hướng về phía ngoài cửa. Ở trước sân, một vị nam tử cưỡi con tuấn mã màu nâu sẫm đang chạy tới, hoa văn trên y phục hắn được thêu bằng chỉ bạc, áo bào dưới ánh mặt trời soi chiếu lấp lánh ẩn hiện theo từng nhịp di chuyển của nam nhân. Từ xa liền thấy được dáng người hắn rất cao, làn da trắng đến kỳ lạ, mái tóc đen nhánh được dải lụa xanh thẫm buộc lên một nửa cố định, nửa còn lại phiêu đãng bay bay theo gió. Thấy người càng ngày càng gần, Vãn Vãn liền có cơ hội đánh giá gương mặt của hắn. Quả thực là tuấn mỹ kinh người! Khí chất lãnh ngạo hắn toát ra đủ để khiến người xung quanh rét lạnh.

Đây là là tướng quân Hách Liên Thành vai phản diện kia? Biểu ca của Giang Vãn Vãn?

"Dừng" Hách Liên Thành giữ chặt dây cương, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.

"Vãn Vãn, ta tới đón muội về nhà."

Vãn Vãn chạy như bay qua, vui sướng nói: "Biểu ca, cuối cùng huynh cũng tới."

Hách Liên Thành một tay đem nàng ôm siết vào lòng.