Cơ Thiên Dịch nhìn say đắm vào đôi đồng tử mỹ miều kia, thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt nàng, đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả, vùi đầu thật sâu vào hõm vai thiếu nữ.
"A Tả, có tỷ thật tốt." Cơ Thiên Dịch thì thào, lực đạo trên tay mạnh thêm, tựa hồ muốn khảm sâu nàng vào thân thể, tham luyến hít hà hương thơm nơi nàng, "A Tả, đừng rời bỏ ta."
Vãn Vãn tưởng hắn bị sự việc ở yến hội làm cho bất an, vươn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng gầy, giọng nói đầy trịnh trọng, "Dịch Nhi yên tâm, chỉ cần có bổn cung ở đây, vó ngựa Tây Kỳ không bao giờ đạp lên nổi một tấc non sông Đại Can, bổn cung cũng hứa sẽ bảo hộ đệ sống bình an cả đời."
"Bệ hạ, Đế Cơ điện hạ."
Cao tổng quản đã cầm áo choàng đi tới, quy củ đứng đợi một bên.
Cơ Thiên Dịch nhàn nhạt liếc ông, bàn tay ôm eo Vãn Vãn nới lỏng ra chắp đằng sau lưng, kéo xa khoảng cách đôi bên.
Cao tổng quản không nhiều lời, chỉ dâng áo choàng trong tay lên cho Vãn Vãn, "Điện hạ."
Thiếu nữ nhận lấy áo choàng, nói: "Bổn cung cùng bệ hạ còn có một chút chuyện cần bàn luận, Cao tổng quản đợi ở chỗ này đi."
"Vâng thưa điện hạ." Cao tổng quản cung kính khom người.
Bấy giờ ánh trăng sáng tỏ đã chiếu rọi khắp ngự hoa viên, chẳng cần nhờ tới đèn lồng nữa, Vãn Vãn đem đèn lưu ly trong tay đưa lại cho Cao tổng quản, nàng săn sóc phủ áo choàng lên người Cơ Thiên Dịch, chậm rãi buộc cái dây cố định thành nơ bướm.
Hai người sóng đôi bước tới ngự hoa viên.
Đi đến bộ bàn ghế bằng thạch ngọc, nàng dìu Cơ Thiên Dịch ngồi xuống nghỉ ngơi trước, sau đó bản thân cũng hạ người ngồi kế bên.
"Dịch Nhi, thái độ bên phía Tây Kỳ quốc ngày hôm nay, đệ thấy thế nào?" Vãn Vãn lên tiếng hỏi.
Cơ Thiên Dịch ngẩn người, đây là lần đầu tiên A Tả bàn quốc sự với hắn, trước đây nàng e ngại vấn đề sức khỏe của hắn cho nên mọi chính sự đều xử lý xong rồi mới bàn giao, rất hiếm khi hai người cùng ngồi xuống thương lượng.
Con ngươi Cơ Thiên Dịch lóe lên tia sắc lạnh, đám sứ thần Tây Kỳ cùng với tên Âu Dương Lăng Duệ kia, hắn sớm đã an bài người ám sát trên đường bọn chúng trở về dịch quán.
Mặc dù A Tả không bị thương, tuy nhiên hắn vẫn muốn làm bọn chúng có mạng tới nhưng không có mạng để trở về.
"Tất cả đều nghe theo A Tả, Dịch Nhi không có ý kiến gì cả." Cơ Thiên Dịch đáp, cặp mắt kia tràn ngập hàm ý ỷ lại, chỉ cần là nàng quyết định, mọi chuyện hắn đều cam nguyện nghe theo.
A Tả bảo hắn đăng cơ, hắn liền làm hoàng đế.
A Tả bảo hắn lập hậu, hắn liền cưới một hoàng hậu.
Chỉ cần là A Tả yêu cầu, hắn đều làm theo.
Nhưng mà hoàng hậu, hắn là tuyệt đối sẽ không đụng vào, bởi vì trong lòng hắn chỉ có.. A Tả.
Vãn Vãn khẽ thở dài, hiện tại Cơ Thiên Dịch đã 15 tuổi, là thời điểm thích hợp để bàn giao hoàng quyền lại cho hắn rồi, giang sơn này cứ nằm mãi trong tay nàng, chung quy cũng chẳng phải là chuyện hay.
Nghĩ đến Tây Kỳ Thái tử biểu hiện vô cùng phách lối tại buổi yến hội hôm nay, Vãn Vãn lại nhớ tới nữ chính Lương Uyển Nhiên kia, còn cả âm mưu tạo phản mà Lương gia đang ấp ủ nữa.
Những thứ này, Dịch nhi cũng chẳng hề nhận ra.
Lương thị đại nghịch bất đạo muốn tuyệt diệt hoàng tộc Cơ thị, cũng phải nhìn thử xem bản thân có cướp nổi hoàng quyền mà còn toàn mạng hay không?
Về phần Tây Kỳ Thái tử vừa mắt Lương Uyển Nhiên..
Trong lòng Vãn Vãn đã mưu tính chu toàn, lãnh thổ Đại Can tuy rộng lớn bao la, nhưng kẻ không có dã tâm thì lại chẳng xứng đáng làm đấng quân vương.
Nàng muốn Tây Kỳ trở thành một phần lãnh thổ của Đại Can!
Muốn Cơ Thiên Dịch, đệ đệ nàng trở thành người tôn quý nhất đứng đầu thiên hạ!
Vãn Vãn do dự một hồi, mở miệng hỏi: "Dịch Nhi, vị trí của hoàng hậu trong lòng đệ ra sao?"
Mặc kệ Cơ Thiên Dịch trả lời như thế nào, nàng nhất quyết phải vạch trần bộ mặt thâm độc của Lương Uyển Nhiên, khiến hắn nhìn rõ lòng dạ rắn rết của ả ta.
Cơ Thiên Dịch giật mình, không ngờ A Tả lại hỏi hắn câu này, giọng hắn vừa giận dữ vừa nóng nảy: "A Tả, Dịch Nhi không thích nàng ta."