Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 272




Cao tổng quản nhìn thoáng qua sắc mặt Cơ Thiên Dịch, thấy đáy mắt hắn loe lóe ý mừng rỡ, vội vã hành lễ rồi dẫn đám cung tỳ rời đi.

"Khoan đã." Vãn Vãn bỗng nhiên gọi giật lại.

Cao tổng quản xoay người, nghi hoặc hỏi: "Đế Cơ điện hạ, người có gì cần phân phó?"

Thiếu nữ mỉm cười, nói: "Cho bổn cung mượn một cái đèn lồng."

Cao tổng quản sửng sốt, sau đó vội vàng cười cười: "Người xem lão nô già rồi đâm ra nghễnh ngãng."

Tuy ánh nguyệt quang đêm nay sáng vời vợi, tuy nhiên lại không chiếu rọi nổi hành lang tối tăm, quả thực cần một chiếc đèn lồng soi tỏ.

"Còn không mau dâng đèn lồng cho Đế Cơ điện hạ." Cao tổng quản quát cung tỳ đằng sau.

Cung tỳ cúi thấp đầu, vội vã bước lên, kính cẩn dùng hai tay dâng chiếc đèn lưu ly lên.

Vãn Vãn điềm nhiên nhận lấy, nhìn Cơ Thiên Dịch bên cạnh sắc mặt nhợt nhạt, liền phân phó Cao tổng quản: "Làm phiền Cao tổng quản tới Ngọa Long điện lấy một chiếc áo choàng lại đây."

Gò má chằng chịt nếp nhăn của Cao tổng quản hiện lên nụ cười ấm áp chân thật, "Lão nô đi liền."

Đám quần thần trên triều đình đều kiêng kị Đế Cơ điện hạ, chỉ mỗi ông, người theo sát bệ hạ suốt bảy năm ròng rã biết, Đế Cơ đối với bệ hạ vô cùng hết lòng, tẩt thảy mọi chuyện nàng làm đều là vì bệ hạ.

Đợi cho bọn họ rời đi, Vãn Vãn cầm đèn lồng chầm chậm đi tới bên cạnh Cơ Thiên Dịch.

"Dịch nhi, mấy ngày nay không có thời gian tới thăm đệ, thân thể có đỡ hơn chút nào chưa?"

Lương Uyển Nhiên hạ độc vào huân hương đem tặng cho nàng, khiến thân thể Vãn Vãn mang bệnh nhẹ, nửa tháng nay không thể tới thăm hỏi Cơ Thiên Dịch, cho nên một khắc kia ở Quỳnh Lâm Điện được thấy dung nhan nàng, hắn mới kích động đến nhường ấy.

Hai người chậm rãi tản bộ trên hành lang rộng thênh thang, gió đêm thổi qua mang theo chút hàn ý.

Cơ Thiên Dịch ho khan vài tiếng, câu được câu không nói: "Còn tưởng rằng A Tả quên Dịch nhi mất rồi." Ngữ khí của hắn chất chứa vô vàn ủy khuất thêm chút làm nũng.

Thời điểm chỉ có riêng hai người, hắn mới được thân mật thốt lên cái tên A Tả này, trước mặt cung nhân cùng quần thần, hắn đành theo quy củ gọi nàng là hoàng tỷ.

"Sao Dịch Nhi lại nghĩ như vậy?" Vãn Vãn kinh ngạc nói.

Ánh mắt Cơ Thiên Dịch đặc quánh, trầm trầm nhìn hành lang tối đen như mực. Sự việc xảy ra trong yến hội khiến lòng hắn rung lên hồi chuông cảnh tỉnh, chung quy hoàng tỷ vẫn phải thành gia lập thất, nàng đã dâng hiến thanh xuân tươi đẹp của mình cho giang sơn Đại Can, cho hoàng tộc Cơ thị, và cả cho người đệ đệ bất tài.. là hắn.

Nàng là một nữ tử, nàng cần một phu quân vững như tùng như bách, toàn tâm yêu thương nàng!

Nếu không phải do hắn vô dụng, nếu không phải do người đệ đệ yếu nhược này, nàng đã được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn biết bao, đâu cần xuất đầu lộ diện trên sa trường, đâu cần một thân một mình chống chọi với đám quần thần đầy mưu ma chước quỷ.

Hắn không muốn buông tay, hắn không muốn A Tả rời bỏ mình!

Nhưng.. Hắn lấy cớ gì để nàng lưu lại đây?

Lúc này, đấng quân vương tôn quý nhất Đại Can lại lặng lẽ rơi lệ, giọt lệ lạnh băng nhanh chóng trượt khỏi gò má tái nhợt, hòa vào màn đêm thăm thẳm.

Đợi hồi lâu chẳng thấy Cơ Thiên Dịch đáp lời, Vãn Vãn ghé mắt nhìn sang, chỉ thấy sườn mặt thiếu niên khuất trong bóng tối loe lóe nét bi thương.

Nàng không khỏi dừng bước chân, cầm tay hắn, "Dịch Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?"

Cơ Thiên Dịch sửng sốt hoàn hồn, nói, "Đang suy nghĩ về A Tả."

"Hửm?" Vãn Vãn khẽ nhướng mày, "Không phải ta đang đứng trước mặt đệ sao? Dịch Nhi còn suy nghĩ điều gì?"

"Khục khục!" Cơ Thiên Dịch lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng lên vì thống khổ, thân thể thiếu niên mảnh khảnh đến mức một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể cuốn bay.

"A Tả." Cơ Thiên Dịch đứng chững lại, ngước mắt nhìn ánh trăng lành lạnh trên bầu trời, trầm mặc trong chốc lát mới cất lời: "Nếu như có một ngày Dịch Nhi không thể qua khỏi, tỷ phải xưng đế, nạp mấy vị nam.." Cổ họng hắn nghẹn lại, chẳng sao thốt nổi tròn câu.

"Dịch Nhi!" Vãn Vãn đi qua xốc thẳng cái cổ áo xộc xệch của hắn, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ tìm được thần y chữa khỏi bệnh cho đệ."