Sau buổi lễ, cánh báo chí kiếm được vô số tư liệu viết bài, trên mạng ngập tràn các tin tức linh tinh xoay quanh chủ đề này, tuy nhiên không hề có bất cứ trang mạng nào nhắc tới sự kiện Nhật Hạ Khuynh Thành bị vả mặt bốp bốp cả. Coi như Trình Thiên Hữu chặn họng được giới truyền thông, nhưng gã không thể thu hồi được buổi livestream hôm ấy, hầu hết mọi người đều đã chứng kiến tận mắt dáng vẻ nữ thần bại trận nhục nhã đến nhường nào.
Kỳ nghỉ hè tập trung cày cuốc game cuối cùng cũng kết thúc, Vãn Vãn phải trở về thành phố B học đại học.
Lúc đầu nàng báo tin mình phải về, nhưng Phó Âm cứ dây dưa kì kèo mãi, đến khi sát ngày nhập học mới thả nàng đi.
Nam phụ Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu không đăng kí tham gia giải đấu tái xếp hạng, sau đó cũng lặn mất tăm khỏi Giang Hồ.
Vãn Vãn suy đoán y đang giằng co tranh đấu với Trình Thiên Hữu, gần đây nhiều lần bị thất thủ, vội vàng đi bành trướng bổ sung thế lực, cho nên mới không có thời gian rảnh chơi game.
Thời điểm nàng trở về nhà, biệt thự trống rỗng chẳng có bóng người, khắp ngõ ngách phủ một lớp bụi dày cộp.
Bản thân nắm rõ diễn biến câu chuyện, Vãn Vãn biết Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu sẽ chẳng bao giờ rộng lượng buông tha cho mình. Trước khi lên máy bay nàng đã đánh điện thoại cho vú Trương, dặn dò bà ấy cứ ở quê thêm vài ngày.
Gọi người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp biệt thự sạch sẽ, Vãn Vãn nằm bẹp trên giường, thấy di động hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, nàng lập tức điện lại.
Bên kia đầu dây bắt máy rất nhanh.
"Vãn Vãn, em về đến nhà rồi à?"
Thiếu nữ miễn cưỡng đáp: "Đến rồi, chú đang làm gì vậy?"
"Đang nhớ em." Giọng Phó Âm vừa trầm thấp vừa dịu dàng.
Gọi điện thoại còn trêu chọc người ta mới chịu, Vãn Vãn cười cười, thực ra nàng cũng rất nhớ hắn, mới xa nhau có một ngày thôi, nhưng lòng nàng cảm thấy thiếu thốn lạ thường.
"Em cũng rất nhớ chú." Nàng nhẹ giọng thốt, rất nhớ.. Thực sự rất nhớ hắn.
Phó Âm im lặng vài giây, sau đó nói: "Chờ anh nhé."
Nàng gật đầu với khoảng không trống rỗng, "Ừm, em chờ anh."
Lại nói Phó gia ở thành phố B ba đời đều nắm chức vị cao, có quyền có thế, tuy nhiên Phó Âm lại muốn đi theo con đường kinh doanh, đương nhiên Phó lão gia không hề ủng hộ hắn, ông hao tâm tổn sức đưa hắn vào quân đội rèn luyện tác phong, ai ngờ vừa ra quân hắn liền ham mê chơi điện tử, còn đem tiền mở cả một công ty phát triển game.
Bởi vì trong mắt Phó lão gia chỉ mấy đứa vô công rỗi nghề mới cắm mặt vào màn hình máy tính chơi game, thấy thằng con trai mình có lớn mà không biết khôn, ông tức giận đến mức lên cơn đau tim phải nhập viện, nhưng vẫn không thể kéo Phó Âm theo con đường chính trị. Sau đó Phó Âm một thân một mình đi tới thành phố S lập nghiệp, trừ lễ Tết ra thì rất hiếm khi trở về nhà.
Nhưng bây giờ nếu như Phó Âm muốn cưới Vãn Vãn thì hắn nhất định phải đối mặt với Phó lão gia, chờ khi xử lý xong xuôi mọi chuyện ở thành phố S, hắn sẽ quay về, cùng Vãn Vãn nắm tay xây dựng tương lai tốt đẹp cho cả hai.
* * *
Nửa đêm, Vãn Vãn đang ngủ, chóp mũi đột nhiên thoang thoảng một mùi khen khét.
Mơ hồ tỉnh lại, nàng hỏi nhỏ trong đầu: "Hệ thống, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu ra tay phóng hỏa rồi đúng không?"
[ Đúng vậy, nếu ký chủ ngủ tiếp sẽ biến thành con heo quay.] Thanh âm Arthur lạnh lùng vang lên.
Vãn Vãn tức giận trợn trắng mắt.
Trong trường hợp nghiêm trọng này mà hệ thống chỉ thờ ơ nhắc nhở "Ký chủ ngủ tiếp sẽ biến thành con heo quay", đây là lời một hệ thống nên thốt ra sao, hệ thống nào cũng lạnh lùng tàn nhẫn vậy à?
"Đổi Long Cốt Tiên." Nàng duỗi lưng giãn khớp.
[ Trừ 1000 tích phân.] Arthur nói.
"Hình như càng ngày càng tăng giá thì phải." Vãn Vãn nghi hoặc.
[ Không có.]
Rõ ràng là có, nàng khẽ càu nhàu trong lòng, đoạn bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra, roi bạc xuất hiện giữa hư không, ngoan ngoãn rớt xuống lòng bàn tay nàng. Thiếu nữ khe khẽ nhếch môi, lâu lắm chưa động tay động chân, xương khớp muốn lười biếng đi nhiều rồi.
"Vút!" Thân roi xé gió quật một đường trên mặt đất, trong nháy mắt giữa sàn nhà xuất hiện vết rách sâu hoắm kinh người.
Lúc này lửa chưa lan tới phần trong biệt thự, ắt hẳn đàn em của Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu vừa mới hành động không bao lâu.
Vãn Vãn bước ra ban công, quăng roi quấn lấy một gốc đại thụ gần đó, đạp gió phóng xuống.
Hoàng Mao: .
Hổ Tử: .
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì vậy, có người mới bay xuống ư?