【Thế giới】 Bé nai con đáng yêu: Điểm Thương Khung không hổ là Điểm Thương Khung.
【Thế giới】 Mây trên trời: Tôn sùng đại thần, lúc nào kỹ năng của tui mới được đến bậc đó ta.
【Thế giới】 Con cừu nhỏ: Lạy trời tui không muốn gặp Điểm Thương Khung, sát khí quá mạnh mẽ.
【Thế giới】 Người điên người điên: +1
【Thế giới】 Túy Thanh Phong: Chỉ được cái phô trương.
【Thế giới】 Đồng Tiểu Thất: Úi, đại thần server bên cạnh nè..
【Thế giới】 Tịch Lâu Thanh: Chính ỗng chứ ai.
【Thế giới】 Nhắm mắt tìm không thấy: Đại thần server bên cạnh, hắn quen đại thần server chúng ta sao?
【Thế giới】 Ăn ngủ đánh đậu đậu: Bạn gay!
Chẳng qua mấy tin nhắn này đều bị nhấn chìm trong phút chốc.
Vãn Vãn đưa ly nước đút cho Phó Âm, hắn nhấp một ngụm, sau đó bế nàng đặt lên đùi mình.
"Có đẹp trai không?" Hắn cúi đầu, hôn trộm lên má thiếu nữ.
Nàng cười cười, gật gù đáp: "Đẹp trai, chú em là đẹp trai nhất."
"Vậy em bị tôi quyến rũ chưa?" Phó Âm tiếp tục hỏi.
"Có." Vãn Vãn nhẹ nhàng trả lời.
Thanh niên lại ôm chặt nàng, nói: "Vậy em có nghe thấy tiếng trái tim tôi đang loạn nhịp vì em không?"
"Không nghe thấy."
Phó Âm: .
Cô gái nhỏ nhà hắn lại thoại sai kịch bản rồi.
Vãn Vãn nhìn đồng hồ, trận đấu của nàng sắp bắt đầu, chỉ là không biết đối thủ là ai đây?
"Bỏ ra nào, em phải đi đánh nhau."
Thanh niên cố chấp không buông tay, "Không buông, em không quan tâm đến tôi."
Vãn Vãn nghiêng đầu nhìn gò má tinh xảo như tượng tạc của hắn, nở nụ cười "ôn nhu" : "Anh có buông hay không đây?"
Phó Âm: .
Tại sao hắn cảm thấy nụ cười dịu dàng này ẩn chứa vô vàn sát khí nhỉ?
"Vậy em hôn tôi một cái đi!" Phó Âm dụ dỗ.
Hắn tuyệt đối sẽ không trì hoãn trận tranh tài của nàng, chỉ là.. Thân thể mềm mại cùng hương thơm thiếu nữ nơi nàng khiến hắn trầm mê, thời thời khắc khắc đều muốn ôm khảm vào lòng, lưu luyến chẳng đành buông tay.
Thiếu nữ bất đắc dĩ nói, "Anh buông ra trước đã, cứ thế này thì.. làm sao em hôn được."
Phó Âm ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay, Vãn Vãn đứng đối diện hắn, khom lưng toan hôn qua loa vào gò má người nọ.
Con cáo già ranh ma kia bất chợt nghiêng người, nụ hôn ấy được đôi môi hắn bắt trọn, thuận thế vươn tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của nàng kéo vào ngực, môi lưỡi dây dưa triền miên.
Đến khi Vãn Vãn giãy giụa vài cái, hắn mới đành buông ra.
Phó Âm ôm eo nàng, mắt phượng loang loáng ý cười, cái lưỡi đang nhấm nháp dư vị còn vương trên khóe môi mỏng, "Thật ngọt ngào!"
Động dục, biến thái, bỉ ổi! Não Vãn Vãn xẹt qua ba tính từ này, giận dỗi đánh yêu vào bả vai hắn, "Bỏ ra, em muốn đi đánh nhau so tài."
Bấy giờ Phó Âm mới chịu để nàng xuống, vẻ mặt thỏa mãn như chú mèo vừa mới trộm được con cá béo mập.
Vãn Vãn mò tới laptop, lúc này đối thủ của nàng đã được hệ thống chọn ra.
Thật không ngờ.
Đối thủ ngay vòng đầu tiên.
Lại chính là Nhật Hạ Khuynh Thành.
Chẳng qua nghĩ lại, nếu Độc Cô Vô Danh là sư phụ của Nhật Hạ Khuynh Thành, ắt hẳn sẽ chuyên tâm giúp cô ta luyện cấp, tăng thứ hạng, tỷ lệ hai người gặp nhau ắt hẳn cũng không thấp.
Phó Âm cũng đã trông thấy, hơi nhướng mày, bĩu môi nói: "Sao đi đâu cũng gặp cô ta vậy?"
Vãn Vãn cười cười, thờ ơ đáp: "Chắc là do có duyên!" Chậc chậc, lần này nàng sẽ được vả mặt nữ chính trước bàn dân thiên hạ, làm sao đây, cơn khát máu lại nổi lên nữa rồi.
Mười giây đếm ngược đã bắt đầu.
Vãn Vãn nhìn cái tên Nhật Hạ Khuynh Thành trong màn hình, nhân vật mà nữ chính Hạ Mạt Hi chọn là một nữ Nhạc Sư bề ngoài đẹp mắt, có thể tự trị liệu cho bản thân, cộng thêm kỹ năng khống chế. Thực chất Nhạc Sư là một trong những nhân vật khó thao tác thuần thục nhất trong "Giang Hồ", tương tự với nhân vật mỹ nữ cầm ô đỏ của Vãn Vãn, chẳng qua, lực công kích của nàng mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
Nghe nói kỹ năng của Nhật Hạ Khuynh Thành vô cùng củ chuối, chẳng biết dưới sự chỉ dạy tận tình của nam chính bấy lâu nay có tiến bộ hơn được xíu nào hay không.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, Vãn Vãn lập tức bị Nhật Hạ Khuynh Thành khống chế, thanh máu hơi tụt xuống.
Hàng lông mày như vầng trăng non của nàng cau lại, thao tác này có chút là lạ..