Hồ Đế không phát hiện tia hung ác lập lòe dưới đáy mắt Đồ Sơn Thanh Thanh, ông lập tức hạ lệnh cho toàn bộ chúng yêu đỉnh Đồ Sơn chuẩn bị nghênh tiếp Công chúa điện hạ.
Thời điểm Vãn Vãn cởi bỏ được phong ấn, ông cũng mơ hồ nhận ra, nghìn năm rồi, rốt cuộc con gái của ông cũng đã trở lại, tâm trạng mừng quýnh lên khiến Hồ Đế luống cuống chẳng biết làm sao cho phải.
Vãn Vãn bấy giờ bình tĩnh dựa vào thân thể Tiên hạc, trông thấy đoàn người đang ùn ùn bay tới, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nhạt.
Cứ đợi đi! Đồ Sơn Thanh Thanh, món nợ nghìn năm qua ngươi thiếu ta, ta đều phải đoạt về, một giọt cũng không được thiếu.
"Vãn Vãn!" Một người đàn ông trung niên ăn vận phục sức nặng nề bay tới, tiến lên kích động toan nắm lấy tay Vãn Vãn.
Đằng sau ông là đám thị nữ bạch y phấp phới đang cầm đèn lồng cung đình, thị vệ dắt đao bên hông cùng vô số nhạc sư xách theo mấy loại nhạc cụ khác nhau kéo tới, lễ nghi chào đón này.. quả thực long trọng.
Vãn Vãn không dấu vết tránh đi, lãnh đạm đưa mắt nhìn ông.
"Vãn Vãn, là phụ vương đây! Con.. con quên mất phụ vương rồi sao?" Thanh âm Hồ Đế run rẩy.
Thái độ lạnh nhạt của nàng khiến lòng Hồ Đế nguội lạnh phân nửa, ông vốn xem đứa con gái này như trân bảo, sau khi nàng biến mất trong trận đại chiến ngàn năm trước kia, ông lo lắng sốt vó chưa từng ngưng công cuộc tìm kiếm nàng khắp tứ hải bát hoang, nhưng lại chẳng mảy may nghe ngóng được chút tung tích nào của con gái, cuối cùng nàng cũng đã trở về, nhưng mà thái độ đó, sao có thể lãnh đạm đến vậy..
Thiếu nữ ngước mắt nhìn thoáng qua thân ảnh Đồ Sơn Thanh Thanh đang chầm chậm đi tới, lập tức nở nụ cười như hoa với Hồ Đế, cất thanh âm ôn hòa: "Phụ vương, Vãn Vãn đã về nhà rồi đây!" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng lạnh băng như có như không bắn về phía Đồ Sơn Thanh Thanh.
Đôi đồng tử của Đồ Sơn Thanh Thanh ngân ngấn nước, làm ra vẻ vô cùng kích động, "Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về, tỷ không biết là phụ vương thương nhớ tỷ đến ngần nào đâu, chẳng những phụ vương, mà cả con dân Đồ Sơn đều vô cùng tưởng niệm tỷ."
Vãn Vãn hơi nhấc mi, cười nói: "Còn muội muội thì sao?"
Hồ Đế đang có mặt ở đây, Đồ Sơn Thanh Thanh nào dám để lộ bản chất thật, một dòng lệ ấm áp lặng lẽ tuôn khỏi khóe mắt ả ta, trông cực kỳ điềm đạm đáng yêu, "Dĩ nhiên muội cũng rất nhớ tỷ tỷ."
Thiếu nữ nghe thế bật cười khúc khích, kỹ thuật diễn xuất bậc này, quá tuyệt vời luôn!
Hồ Đế nào biết có một cột sóng ngầm tranh chấp đang vẫn vũ giữa hai đứa con gái nhà mình, ông sợ Vãn Vãn phật lòng, liền vội vàng nói: "Vãn Vãn à, nghìn năm qua Đồ Sơn đã thay đổi rất nhiều, sợ con bỡ ngỡ, đi, để phụ vương dẫn con hồi cung."
"Vâng." Vãn Vãn nhàn nhạt đáp lời.
Hồ Đế mang nàng đi dạo một vòng, mục đích để nàng nắm rõ địa hình Đồ Sơn, dặn dò kỹ càng những nơi nào nên, không nên đến, còn có địa phương nào nguy hiểm, vân vân.
"Phụ vương, con hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi, không biết Bích Hà Cung đã dọn dẹp xong chưa?" Vãn Vãn chợt cất lời.
Bích Hà Cung vốn là cung điện của Đồ Sơn Vãn Vãn, chỉ có những hậu duệ dòng chính mới đủ tư cách ở tại cung điện lớn nhất đỉnh Đồ Sơn này. Lại nói quang cảnh nơi ấy về đêm vô cùng mỹ diệu kỳ ảo, nhìn lên bầu trời có thể trông thấy vô số đám mây ngũ sắc vờn quanh, đấy cũng chính là lý do vì sao nó mang cái tên Bích Hà Cung.
Hồ Đế sửng sốt, sau đó lại nói: "Bích Hà Cung hả, chuyện này.." Ánh mắt ông len lén nhìn về phía Đồ Sơn Thanh Thanh, Vãn Vãn mất tích đã ngót nghét ngàn năm, mà cung điện của Thanh Thanh vô tình xảy ra hỏa hoạn, nàng ta liền năn nỉ ông cho mình chuyển đến ở Bích Hà Cung, Hồ Đế cũng đã đáp ứng.
Đồ Sơn Thanh Thanh cũng ngước đôi mắt ủy khuất nhìn Hồ Đế, ngập ngà ngập ngừng nói: "Nếu tỷ tỷ đã trở về, vậy thì Bích Hà Cung kia.. con nhường lại cho tỷ tỷ là được.."
"Vấn đề này.." Hồ Đế lại liếc sang Vãn Vãn lãnh đạm đứng đó.
Thiếu nữ khẽ khàng nhướng mày, khóe môi tựa đóa anh đào câu lên, đời trước, nàng bị moi tim rồi chết trong một sơn động vắng vẻ tại Đồ Sơn, đời này, Đồ Sơn Thanh Thanh lại muốn sử dụng thủ đoạn cũ, để cho nàng phải nhường lại cung điện vốn dĩ thuộc về mình hay sao?
"Ta vốn là chủ nhân của Bích Hà Cung, hà cớ gì đến lượt ngươi nhường hay không nhường?" Ánh mắt thiếu nữ như mũi tên sắc bén phóng thẳng về phía Hồ Đế.