"Tiểu hồ ly, vì sao ngươi lại tha cho nó?" Tiên hạc khó hiểu hỏi, con thuồng luồng hung ác kia đã hại chết rất nhiều sinh linh vô tội, hẳn nên trực tiếp giết chết nó mới đúng.
Vãn Vãn sửng sốt, nói: "Ta tha cho nó sao?"
Tiên hạc: . Thì ngươi tha mạng cho nó rồi rời đi còn gì?
Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch, mắt trông thẳng về phía trước, "Nếu như nó có thể sống sót đến tận ngày hôm nay, ắt vận mệnh của nó không hề tầm thường, ta cần gì phải xem vào."
Nơi tận cùng của đại dương Bắc Hải kia, ẩn sâu dưới mực nước biển cao vạn trượng, nàng nhận thấy một đoàn binh tôm tướng tép kì dị ẩn ẩn hiện hiện, mà dẫn đầu đội ngũ kia lại là một nam nhân bận khôi giáp, giữa mi tâm của hắn chất chứa sát khí nồng đậm, nếu như Vãn Vãn đoán không nhầm, kẻ đó chính là Thái tử Bắc Hải, xưa nay lấy giết chóc làm thú vui.
Một khi hắn xuất hiện, con thuồng luồng hung ác làm mưa làm gió kia còn không ngỏm củ tỏi sao?
Hơn nữa kiếp vân trên đầu nó vẫn chưa tiêu tán, bản thân thuồng luồng không thành công hấp thụ được tim của Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng chính là tim Vãn Vãn, e rằng lần độ kiếp này chẳng bị cháy đen thui cũng sống dở chết dở.
Tiên hạc sau khi suy nghĩ cặn kẽ chợt im bặt.
Tiểu hồ ly khi ghi thù thực đáng sợ!
Tiên hạc thuận lợi chở Vãn Vãn băng qua Bắc Hải, bay thẳng về hướng Đồ Sơn.
Nam nhân dưới đáy đại dương chợt ngước lên, bắt gặp hình ảnh Tiên hạc trên bầu trời, ánh mắt thoang thoảng ánh sáng trầm đục, sủng vật của Thượng Thần đỉnh Côn Lôn ư?
Lại nói Đồ Sơn tọa lạc ở phía bắc đại dương, thảm thực vật bốn mùa tươi tốt bởi ánh nắng dồi dào cùng khí hậu ấm áp quanh năm. Trên núi tràn ngập những cây cổ thụ cao vút che rợp trời, trông xa xa chỉ thấy một mảng rừng xanh mướt, tầng tầng lớp lớp lá cây rợp bóng. Bấy giờ trời đã chớm hoàng hôn, lũ chim nhạn kéo nhau bay về tổ, từng đàn chim đủ chủng loại ríu rít lượn quanh đỉnh núi, tiên khí phảng phấp khắp nơi, cả tòa núi như bị bao phủ bởi một dải sáng ngũ sắc nhàn nhạt, quang cảnh xinh đẹp ấy trông quen thuộc đến lạ lùng.
Hậu duệ của Đồ Sơn Hồ tộc thân phận tôn quý hơn yêu hồ Thanh Khâu gấp vạn lần, Đồ Sơn bạch hồ xuất thế vốn được xưng tụng là điềm đại cát.
Hai con yêu gác núi đã phát hiện ra Vãn Vãn.
"Tiểu yêu phương nào dám tự tiên xông vào Đồ Sơn!" Lời vừa nói xong đã ra tay tấn công về phía nàng.
A! Vãn Vãn hơi cười nhạt trong lòng, nàng nhìn hai con yêu trước mắt, khẳng định là do Đồ Sơn Thanh Thanh an bài, cư nhiên lấy cái cớ tiểu yêu không rõ lai lịch tự ý xông vào Đồ Sơn mà giết chết nàng.
Thiếu nữ trầm mặt, cánh tay thon nhỏ khẽ vung lên, mặt đất bỗng nhiên mọc ra mấy cọng dây leo tựa như linh xà quấn lấy bọn chúng, trói chặt cơ thể chúng lên thân cây bách gần đó.
"Đi thông tri cho phụ vương, bổn điện hạ đã trở lại." Vãn Vãn lạnh lùng nói.
Hai tên thủ vệ này vốn là hồ ly cấp thấp, nghe thấy lời nàng thốt ra, kinh ngạc cất lời, "Ngươi.. ngươi là tiểu yêu từ phương nào, dám ngang nhiên mở mồm nói bậy!"
Ai mà chẳng biết điện hạ đã mất tích từ ngàn năm về trước, đến nay sống chết không rõ, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được.
Vãn Vãn thoắt một cái nhảy xuống từ trên lưng Tiên hạc, chậm rãi xoay người, trong phút chốc dáng dấp từ cô gái nhỏ khả ái linh động biến thành một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, đôi đồng tử nàng màu tím nhạt, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, ấn kí tím nhạt hiển lộ giữa vầng trán trắng mịn, ấn kí này đại biểu cho dòng chính của Đồ Sơn Hồ tộc.
"Ngươi, ngươi.." Hai con yêu quái biến sắc, cung kính gọi, "Điện hạ!"
"Còn không mau đi?" Vãn Vãn vung tay thêm lần nữa, dây leo lập tức biến mất tăm.
"Tuân mệnh, thưa điện hạ." Hai tiểu yêu vội vã dập đầu quỳ lạy, sau đó vội vội vàng vàng đứng dậy bay thẳng vào sâu trong núi Đồ Sơn.
"Tiểu hồ ly, sao ngươi không tự đi vào luôn cho nhanh?" Tiên hạc tò mò.
Vãn Vãn nhàn nhạt cười, "Ta muốn phụ vương dùng nghi lễ long trọng nhất đón bổn điện hạ trở về Đồ Sơn, như vậy.." Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời như muốn đâm toạc qua chín tầng mây xa xăm, Thượng Đế, Mặc Dạ Minh, như vậy thì các ngươi không thể giả vờ mắt điếc tai ngơ được nữa đúng không?
Đến lúc đó, nàng muốn đích thân phá bỏ hôn ước!
Bấy giờ Đồ Sơn Thanh Thanh đang ở trong cung điện đã nghe ngóng được tin tức, sắc mặt ả ta khó coi tột cùng, tại sao lại như vậy, tại sao Đồ Sơn Vãn Vãn có thể vượt qua được cửa ải của con giao long hung hãn kia! Đoạn ả vội vã xách váy chạy tới Vương điện.
"Thanh Thanh, tỷ tỷ của con đã trở về rồi!" Hồ Đế kích động hô.
Đồ Sơn Thanh Thanh nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Chúc mừng phụ vương, cuối cùng tỷ tỷ cũng đã trở về."