"Ngươi, ngươi.." Con ngươi của Đồ Sơn Thanh Thanh co rút lại, khí thế này, còn tự xưng là bổn điện hạ, hiện tại ả không thể không tin rằng Đồ Sơn Vãn Vãn đã thực sự khôi phục trí nhớ.
Ở Đồ Sơn chỉ có công chúa cùng thái tử thuộc dòng chính mới dám tự xưng là bổn điện hạ, mà hậu duệ chân chính của Đồ Sơn Hồ tộc chỉ có một mình Đồ Sơn Vãn Vãn, cho dù nàng đã mất tích nhiều năm, nhưng dòng họ Đồ Sơn mãi mãi cũng chỉ nhận nàng là điện hạ duy nhất.
Hận ý trong mắt Đồ Sơn Thanh Thanh càng sâu thêm, cầm kiếm rời đi. Nếu Đồ Sơn Vãn Vãn bước khỏi đỉnh Vụ Phong một bước, ả cũng sẽ dùng hết biện pháp gắng sức lấy mạng nàng, khiến nàng lặng lẽ chết tại nơi hẻo lánh nào đó càng tốt.
Vãn Vãn lãnh đạm nhìn thoáng qua Đồ Sơn Thanh Thanh đã khuất xa.
Trở lại đỉnh Vụ Phong, lần nữa đi thăm Thái Ất điện một chuyến, điều kỳ lạ là sau khi Ngự Trạch rời khỏi, Thái Ất điện lập tức biến mất tăm, chỉ còn lại một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Sư phụ, ngươi đã trở lại Côn Lôn rồi phải không?
Vãn Vãn lặng lẽ ngồi dưới tàng cây, lấy ra tiên cầm Đế Cửu Thương để lại, gảy lại khúc nhạc xưa cũ mà người nọ ưa thích.
Màn đêm đen dần dần phủ xuống, ánh trăng lạnh như sương, mặt hồ an tĩnh, Tiên hạc bấy giờ đang nằm bên chân nàng.
"Tiểu Bạch, ngày mai ta muốn trở về Đồ Sơn, ngươi cũng quay lại Côn Lôn đi thôi." Vãn Vãn nói.
"Đế Tôn Đại Nhân bảo ta đi theo ngươi." Tiên hạc ngóc lên nhìn nàng ra vẻ trịnh trọng, "Về sau ta chính là hạc của ngươi rồi."
"Không thích." Vãn Vãn bĩu môi chê bai.
Tiên hạc lập tức xù lông, giương cánh bay lên, hét lớn: "Ngươi cho rằng bản tiên hạc muốn ở cùng ngươi hay sao? Hứ, nếu chẳng phải do Đế Tôn đại nhân phân phó, bằng không.. Bản Tiên Hạc còn lâu mới thèm đi theo con tiểu hồ ly như ngươi."
"Vậy thì ngươi đi đi!" Vãn Vãn thản nhiên bảo.
Dáng vẻ xù lông của Tiên hạc nhất thời héo rũ xuống, nhớ tới ánh mắt Đế Tôn đại nhân trước khi rời đi, nội tâm nó lập tức đau đến chảy máu, đoạn Tiên hạc bay đến trước mặt Vãn Vãn.
"Tiểu hồ ly, đừng như vậy mà. Ngươi nghĩ xem, đường về Đồ Sơn cần phải bay qua vô số thị trấn cùng đồi núi, một mình ngươi phải đi lâu lắm đó! Có bản tiên hạc ở đây, bay vèo cái là tới nơi rồi, còn tránh được vô số nguy hiểm nữa chứ!"
Vãn Vãn cố trấn áp ý cười nơi đáy mắt, nói: "Không sao, ta có thể vừa đi vừa dạo chơi."
"Không được!" Tiên hạc lại khẩn trương hét to, thanh âm hơi chói tai.
Hàng lông mày thanh tú của thiếu nữ khẽ nhíu, nhìn về phía con hạc có vẻ nóng vội kia.
"Vì sao lại không được?"
Tiên hạc gấp đến mức bay tới bay lui, nó cũng đâu thể nói, Đế Tôn đại nhân đã chuẩn bị sính lễ đi tới Đồ Sơn, nếu để tiểu hồ ly dạo chơi ở thế gian quên mất thời gian, thì Đế Tôn đại nhân không phải sẽ.. Đương nhiên, mấy lời này nó chỉ có thể gào thét trong nội tâm, tiểu hồ ly này có đáng sợ đến đâu cũng chẳng bằng một góc của Đế Tôn đại nhân.
"Nữ nhân ghê tởm Đồ Sơn Thanh Thanh kia nhất định sẽ cản trở ngươi quay về Đồ Sơn, cho nên, vẫn là Bản Tiên Hạc chở ngươi về đi, vừa an toàn lại vừa thoải mái."
Vãn Vãn cười cười, nhìn bộ dạng Tiên hạc xem, đôi mắt ti hí của nó cứ liếc qua liếc lại, khẳng định là đang vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản nàng một mình rời đi, lại thúc giục nàng nhanh chóng trở về Đồ Sơn, ắt hẳn tất cả đều do sư phụ an bài.
"Ừm, vậy ta đây đành chiều lòng ngươi vậy." Vãn Vãn làm bộ vì nể mặt nó lắm mới đáp ứng.
Quả nhiên Tiên hạc nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, Ngự Trạch nói không sai, tiểu hồ ly này thật khó hầu hạ. Cái đồ hồ ly giảo hoạt.. Ức hiếp bản tiên hạc.. Hu hu.
Ngày hôm sau.
Vãn Vãn lưu luyến liếc nhìn đỉnh Vụ Phong lần cuối, sau đó mới cưỡi Tiên hạc rời khỏi Phiếu Miểu Tông.
Tiên hạc chở nàng đâm toạc tầng mây hướng về Đồ Sơn, thỉnh thoảng lại bay qua vài thị trấn, liếc xuống dưới có thể thấy được phố xá đông đúc náo nhiệt, cùng đủ loại người phàm trần chen chen chúc chúc nhau.
Một lần có duyên gặp lại Hiên Viên Bắc, nghe nói sau vài ngày hắn ở lại Phiếu Miểu Tông, đám quần thần liền kéo nhau quỳ lạy dưới chân núi mong hắn trở về. Cho nên hắn đành bỏ chuyện tu tiên sang một bên, ngoan ngoãn nhận mệnh làm hoàng đế trị vì dân chúng.