"Đồ Sơn Vãn Vãn, ngươi!" Đồ Sơn Thanh Thanh đã rút kiếm ra toan chém về phía Vãn Vãn.
Mặc Dạ Minh lại chặn tay nàng ta, "Thanh Thanh, đừng nóng vội!" Hắn có thể cảm giác được khí tức của thanh kiếm kia, vô cùng nguy hiểm!
Vãn Vãn khẽ hừ lạnh, "Thế nào, chẳng hay ngươi đã quên quy củ của Phiếu Miểu Tông rồi sao? Ta nhớ lần trước Mặc Dạ Minh bị giam ở Hắc Thủy Nhai một tháng, ngươi có muốn nếm thử mùi vị đó không?"
Đồ Sơn Thanh Thanh cắn răng, căm hận trừng mắt nhìn Vãn Vãn.
Sắc mặt Mặc Dạ Minh bên cạnh lại càng trầm xuống, hắn còn nhớ như in chuyện bị nhốt ở Hắc Thủy Nhai lần trước khiến bản thân chậm trễ tu luyện một tháng, may mắn thỉnh thoảng có sư muội lén đến thăm, còn mang theo chút linh dược giúp hắn trị thương.
"Sư huynh, chúng ta đi thôi!" Đồ Sơn Thanh Thanh kéo tay Mặc Dạ Minh.
Cứ ở đó mà làm phách đi! Đợi đến khi điện hạ trở về Thiên Cung, nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Đồ Sơn Vãn Vãn, mà ngày nàng thành hôn với điện hạ, cũng chính là ngày tàn của ả ta!
Thần sắc Mặc Dạ Minh thâm sâu khó lường, nhìn thoáng qua Vãn Vãn, sau đó xoay người cùng Đồ Sơn Thanh Thanh rời đi.
Cuộc tỷ thí được tiến hành bằng cách bốc thăm chọn đối thủ, mấy trận trước Vãn Vãn đều chiến thắng cực kỳ dễ dàng mà không cần đả động tới Thần kiếm.
Sau cả một buổi chiều tỷ thí, cuối cùng Vãn Vãn lại đụng độ Đồ Sơn Thanh Thanh, chẳng biết là cái vận khí cứt chó gì mà lại bốc trúng nàng ta. Cũng cảm tạ ông trời đã trao cơ hội vả mặt nữ chủ này cho nàng.
Trên lôi đài, Đồ Sơn Thanh Thanh mặc một thân áo trắng tinh, tà áo khẽ tung bay dưới gió, trông cũng có mấy phần ra dáng tiên nữ, đám đệ tử Phiếu Miểu Tông bị mê hoặc đến mức bu quanh lôi đài đông như kiến.
Một bên là nữ đệ tử của chưởng môn thiên tư xuất chúng, một bên là đệ tử duy nhất của vị tiểu sư tổ nổi danh sống thần bí ẩn dật, cuộc tỷ thí này.. thật khiến bọn họ mỏi mắt chờ mong.
Trên mặt Đồ Sơn Thanh Thanh vẫn treo lên nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, tuy nhiên kiếm trong tay đã sớm thay đổi thành Tiên Kiếm, đây là bảo vật do phụ vương đích thân tặng cho nàng. Lúc này đây nàng sẽ không ngu dại mà để Đồ Sơn Vãn Vãn sống tiếp.
Ngay cả khi nàng biết phong ấn sẽ bị phá vỡ, nhưng chỉ cần nàng danh chính ngôn thuận giết chết Đồ Sơn Vãn Vãn trong khi tỷ thí, chắc chắn phụ vương sẽ không có cớ để trách tội nàng.
Đồ Sơn Thanh Thanh quay đầu mỉm cười với Mặc Dạ Minh, sau đó khe khẽ cúi đầu, khiêm tốn nói, "Mời tiểu sư thúc!"
Bây giờ nhân nhượng gọi ngươi một tiếng tiểu sư thúc, đợi lát nữa ngươi có mất mạng trên lôi đài cũng đừng trách ta! Đồ Sơn Vãn Vãn! Ta muốn ngươi chết quách đi cho rồi!
Trong đầu Đồ Sơn Thanh Thanh tràn ngập suy nghĩ này, đáy mắt loe lóe vẻ tàn nhẫn.
Đám đệ tử đang bu xem nhao nhao hô hào, nào là tiểu sư muội cố lên, nào là tiểu sư muội đẹp quá..
Mặc Dạ Minh lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, đối với những kẻ thòm thèm nữ nhân của hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng để vào mắt.
Vãn Vãn cất kiếm trong tay đi, sau đó lôi một cây roi màu trắng bạc từ trong hư không. Thân roi tản ra uy áp Long tộc mạnh mẽ, tuy không thể so sánh được với Thượng Cổ Thần Kiếm, nhưng cũng được xếp vào hạng Thần khí, để đối phó với Đồ Sơn Thanh Thanh cỏn con thì đã là quá đủ. Hôm nay phải quất ả ta một bữa thật hả dạ, thỏa mãn cơn giận bấy lâu của nàng.
Đồ Sơn Thanh Thanh khẽ cau mày nói: "Dùng một cây roi da quèn làm vũ khí, ngươi đang coi thường ta sao?"
Vãn Vãn thản nhiên đáp: "Đúng vậy, chính xác là ta coi thường ngươi."
Lời này khiến cổ họng Đồ Sơn Thanh Thanh nghẹn ứ, sắc mặt cũng phẫn nộ trầm xuống.
Nếu Đồ Sơn Vãn Vãn đã sốt ruột muốn chết như vậy, thì nàng cũng xin phép không khách khí.
"Vút!" Vãn Vãn quất một roi lên lôi đài, trong phút chốc nơi roi vừa lướt qua hiện lên một vệt dài sâu hoắm, khiến đám đệ tử bên dưới giật nẩy mình.
Ánh mắt Mặc Dạ Minh tối sầm, cây roi này, e rằng không phải vật đơn giản như bề ngoài, nếu Thanh Thanh xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Tử kia!