Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 195




"Ngự Trạch?" Đôi tròng mắt Vãn Vãn đã nhòe đi, cảnh vật xung quanh thấp thoáng như bị bao phủ một tầng sương mù.

Ngự Trạch ợ một cái, cái lỗ tai nhòn nhọn ửng hồng, câu được câu mất nói: "Tiểu.. Tiểu chủ nhân.."

"Thằng oắt con này say rồi." Vãn Vãn tấm tắc nói, nhéo một cái vào má nó, "Đi, ta dắt ngươi đi chơi một trò chơi vô cùng kích thích.."

"Trò gì?" Ngự Trạch khẽ lầu bầu, trong giọng nói bập bẹ thỉnh thoảng còn đánh nấc vài tiếng: "Nấc.. Tiểu, tiểu chủ nhân, chờ ta một chút.."

Đôi mắt nó trông vẫn tỉnh táo lạ lùng, nhưng thân thể lại lung la lung lay mất tự chủ trôi nổi trên không trung.

"Có phải là đi nhìn lén Đế Tôn đại nhân tắm không.. Hì hì hì.."

Vãn Vãn hơi suy tư, sau mới mơ hồ nói: "Không, ta không thèm rình sư phụ tắm đâu.. À không phải, hình như có rình một lần.. Chậc, nhưng mà hiện tại sư phụ đã biến thành một đứa con nít, có gì hay ho mà nhìn.."

Nghe thế hơi men trong người Ngự Trạch hơi tán đi, đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve dấy lên sự nghi ngờ, "Đế Tôn đại nhân biến thành trẻ con?"

Vãn Vãn nghếch cái mặt đỏ hồng nhìn nó, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, bây giờ sư phụ là một đứa con nít, hắc hắc, lâu lắm rồi không được gặp người, chẳng biết sư phụ đã biến trở về bộ dạng bình thường chưa.."

"Này.." Thân thể be bé của Ngự Trạch hơi lùi ra sau, "Tiểu, tiểu hồ ly.. ngươi đi một mình đi, ta không đi đâu.."

Tính tình Đế Tôn đại nhân vốn trong trẻo lại lạnh nhạt, nhưng nếu như biến thành hình dáng trẻ con lại trở nên khó hầu hạ vô cùng, thông thường gặp những lúc thế này, nó trốn được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu..

"Ấy.. Đừng vậy mà!" Vãn Vãn vươn tay nhéo lỗ tai nó.

"Buông.. Buông tay!" Ngự Trạch vừa giãy giụa vừa la oai oái, "Ta không muốn đi!"

"Rõ ràng hồi nãy ngươi bảo muốn đi, còn nói muốn rình xem sư phụ tắm, nấc.." Vãn Vãn ợ một cái, cười híp mắt nói: "Để ta mách với sư phụ."

"Không phải, ta có nói vậy đâu!" Ngự Trạch hét to, "Tiểu hồ ly, mau bỏ tay ra!"

Nếu như để Đế Tôn đại nhân biết được nó muốn rình người tắm, nó sẽ chết chắc!

Thiếu nữ giữ tay nó, khăng khăng ôm chặt vào lồng ngực, "Ngoan đi mà! Nếu không.. Ta sẽ đánh ngươi chết."

Vẻ mặt Ngự Trạch đau khổ cùng cực, để mặc nàng kéo lê mình đi, thẳng tới cửa cung điện của Đế Cửu Thương, Vãn Vãn to gan gõ cửa một cái.

"Sư phụ, sư phụ! Mở cửa đi!"

Chẳng hề có bất cứ động tĩnh gì phát ra, Ngự Trạch cất giọng run như cầy sấy: "Tiểu hồ ly, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi đi. Ngươi xem, đã trễ lắm rồi, chúng ta không nên quấy rầy Đế Tôn đại nhân nghỉ ngơi."

Vãn Vãn mặc kệ Ngự Trạch giảng đạo lý, hào hứng dắt nó chạy đến chỗ cửa sổ bên hông đại điện, thấy cạy cửa mãi không ra, nàng liền thẳng thắn triệu hồi Nguyệt Thần.

"Ngươi muốn làm gì?" Ngự Trạch sợ đến bay cả hồn phách, la toáng lên.

Ngay khi nó vừa dứt câu, cửa sổ đã bị chém vỡ toang hoang..

Ngự Trạch nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cơn thịnh nộ của Đế Cửu Thương ập xuống.

Đế Tôn Đại Nhân, xin người tha mạng, tất cả đều là lỗi của tiểu hồ ly, người trách tội một mình nàng ta thôi!

Vãn Vãn ôm nó trèo vào, ánh đèn dầu leo lét hắt lên đại điện trống trải những vệt sáng mờ mờ, nàng ngơ ngác đi tới phòng trong, chẳng hề thấy bất cứ bóng dáng người nào.

"Quái thật! Sư phụ đâu?"

Ngự Trạch thở phào, nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy chưa, Đế Tôn đại nhân không có ở đây, hay là chúng ta đi thôi."

"Không!" Vãn Vãn khẽ hừ lạnh: "Tối nay ta nhất định phải gặp mặt sư phụ!"

Tìm quanh đại điện một vòng, thực sự chẳng thấy bóng dáng kẻ nào, cũng không có khí tức của sư phụ, Vãn Vãn hơi nghi hoặc, rốt cuộc là sư phụ đi đâu rồi?

Chẳng lẽ có mật thất?

Đoạn nàng lại bắt đầu lần mò khắp buồng trong, phát hiện một bức tranh đang nằm trên thư án, lập tức đi tới.