Bấy giờ Vãn Vãn có cảm giác bản thân mới là đối tượng bị công lược vậy, nam thần này nên để nàng chủ động tấn công mới phải, cớ sao khi sư phụ nói nhỏ vào tai mình, đầu gối nàng lại nhũn cả ra, tựa như loạng choạng hẫng chân đạp trúng khoảng không, run rẩy toan ngã nhào xuống.
Đế Cửu Thương vẫn còn nói gì đó bên tai nàng, nào là chú ý lực đạo, đừng làm cổ tay bị thương..
"Vãn Vãn?" Thấy tâm hồn nàng đang phiêu dạt đến cõi nào, Đế Cửu Thương nghi hoặc mở miệng gọi.
Vãn Vãn giật mình một cái, lập tức tỉnh táo trở lại, gò má nóng đến bỏng tay, chỉ thấy cổ họng mình khát khô, xúc cảm cơ thể nam nhân đằng sau áp sát vào khiến toàn thân nàng chộn rộn khó hiểu.
"Ngươi sao vậy?" Trong thanh âm lạnh lùng mang theo chút quan tâm.
Nàng cuống quít lắc đầu, khe khẽ cắn môi, "Con không sao, vừa nãy người nói gì ạ?"
"Tĩnh tâm, từ từ dẫn linh lực vào thân kiếm." Hắn ôm trọn lấy thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn, nắm chặt bàn tay nõn nà của nàng.
Vãn Vãn tiếp tục bị đứng hình, nhìn chằm chằm Thần kiếm trước mặt, chẳng dám hó hé.
Đế Cửu Thương dẫn tay nàng nhẹ nhàng vạch một đường lên không trung, giữa ánh sáng chói lòa, Thần kiếm bùng nổ lực lượng vô cùng khủng bố phá tan hư không.
Rầm rầm! Mặt đất rung lên mãnh liệt, cả một ngọn núi nhỏ của đỉnh Vụ Phong phút chốc vỡ vụn thành những hạt bụi li ti, mặt hồ tĩnh lặng gờn gợn từng đợt sóng chực trào.
Thiếu nữ sững sờ đứng đó, Đây.. chính là uy lực thực sự của Thần kiếm sao?
"Thấy rõ chưa?" Nam nhân lại phả một hơi nóng vào tai nàng.
Gò má Vãn Vãn càng đỏ thêm, chỉ cảm thấy bàn tay cầm kiếm của mình nóng cháy lạ thường, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lòng bàn tay, tâm tình hoảng loạn nói: "Con đã biết, tạ ơn sư phụ."
Đế Cửu Thương cúi đầu nhìn nàng, thiếu nữ ấy đang ngượng ngùng dựa vào lòng hắn như con mèo khả ái, cơn sóng tình trong tim bỗng dâng lên ào ạt.
Bộ dạng hiện tại của nàng thật ngoan ngoãn, hắn rất thích!
"Vậy ngươi cố gắng luyện tập thêm nhiều lần nữa." Hắn buông tay ra.
Vãn Vãn nhẹ nhõm thở phào, len lén lau cái trán đẫm mồ hôi, sư phụ quá mê người, không ổn, không ổn, xin cho đồ nhi có cơ hội chủ động đi được không?
Nam nhân đi đến dưới tàng cây, thong thả ngồi xuống, đoạn hắn lấy huyền cầm ra, những ngón tay xinh đẹp bắt đầu bay bổng trên đám dây đàn.
Âm thanh kia trong trẻo tựa tiên nhạc khiến lòng người phút chốc an yên, bấy giờ Vãn Vãn mới nghiêm túc luyện kiếm.
Mỗi một chiêu thức đều vô cùng linh hoạt, là tiếng đàn ấy đang âm thầm chỉ dẫn cho nàng.
Thỉnh thoảng Vãn Vãn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt hờ hững kia đều đang đặt lên người nàng, trái tim lại chệch đi vài nhịp, chiêu thức cũng lệch khỏi quỹ đạo, chém loạn lung tung.
Vô tình cây tùng nơi Tiên hạc đang nghỉ ngơi trở thành nạn nhân bất đắc dĩ, nó tức giận bay khỏi cái cây đã gãy rạp ré với chủ nhân mình mấy tiếng tố cáo, nào ngờ Đế Cửu Thương chẳng thèm để tâm đến, chỉ chăm chú gảy huyền cầm.
Bỗng nhiên Vãn Vãn cầm kiếm lao về phía Tiên hạc, nàng thấy thể chất linh hoạt của con hạc này đáng để làm đối thủ cho nàng luyện kiếm hơn mấy ngọn núi vô tri kia nhiều.
Tiên hạc kinh hãi, vội vã giang cánh bay lên cao, bà nội của nó ơi, chủ nhân đã tự mình chỉ dạy cho nàng, Tiên hạc này làm sao có cửa đối chọi đây!
"Tiểu Bạch, đừng chạy! Tới đây so chiêu với ta!" Vãn Vãn hưng phấn hô to.
Tiên hạc: .
So chiêu cái gì? Nó còn yêu đời lắm, mấy ngọn núi bị nàng chém phải hầu hết đều vỡ vụn, chủ nhân lại máu lạnh vô nhân tính, nó vẫn phải tự mình bảo vệ cái mạng già này thôi!
Người đuổi kẻ chạy, Tiên hạc linh hoạt bay lượn trên không trung, mà thế kiếm của Vãn Vãn cũng đuổi theo phía sau sát sao.
Khuôn mặt Đế Cửu Thương hé ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đắm đuối nhìn bóng dáng thiếu nữ đang chăm chăm truy đuổi Tiên hạc.
Bỗng nhiên một tiếng sấm ầm vang trên bầu trời, mây mù mang theo ánh chớp ùn ùn kéo tới như đàn tuấn mã song phi giữa thảo nguyên.
Vãn Vãn sửng sốt, đây là tình huống gì? Ai đó chuẩn bị độ kiếp sao?