Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 188




"Sư phụ.. Con.. Con mang rượu.. về rồi đây.." Vãn Vãn thở dốc mấy hơi, sau đó đi tới bên cạnh Đế Cửu Thương, đặt vò rượu trên tay xuống mặt đất.

Linh cầm trên giá đã chín hẳn, bấy giờ mùi thịt nướng thơm nức mũi bốc lên khắp bốn phía, nàng thòm thèm đưa lưỡi liếm liếm môi.

"Sư phụ, thịt ăn được chưa?"

Lúc Vãn Vãn đưa mắt về phía Đế Cửu Thương, hắn vội vàng dời ánh nhìn sang chỗ khác.

"Được rồi." Nam nhân đáp vẻ thản nhiên, đoạn hắn dùng dao cắt linh cầm ra từng miếng nhỏ, sau đó lấy que xiên thành vài xâu thịt đặt sang một bên.

Vãn Vãn ngồi cạnh theo dõi toàn bộ quá trình không chớp mắt, nước dãi sắp chảy thành sông.

Đến khi nàng cầm xâu thịt lên toan bỏ vào miệng, chợt nhớ ra, nàng mang rượu tới nhưng lại quên lấy ly mất rồi.

"Sư phụ, con quên lấy ly." Vãn Vãn đứng phắt dậy, "Đợi một chút, con đi lấy ly đã."

Đế Cửu Thương thấp giọng nói: "Không cần đâu! Ta có sẵn ly đây."

Vãn Vãn cúi đầu nhìn, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện hai cái cốc trong suốt làm bằng ngọc lưu ly, lẳng lặng nằm bên cạnh vò rượu từ bao giờ.

"Đẹp quá!" Nàng cầm ly lên cẩn thận nhìn ngắm.

Dưới ánh trăng phản chiếu, những hoa văn được chạm khắc tinh xảo trên thân ly như ẩn như hiện vô cùng đẹp mắt, thật khiến kẻ tục tằn như nàng nảy ra suy nghĩ muốn cất giữ chúng làm của riêng.

Vãn Vãn ngắm nghía một hồi sau đó lại cẩn thận đặt xuống, cầm xâu thịt lên bắt đầu đánh chén.

Đế Cửu Thương khẽ nâng vò rượu lên, rót đều vào hai ly.

Lúc này Vãn Vãn mới ăn thịt xong, cảm giác cổ hơi khan khát, nàng liền vươn tay bắt lấy ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch, xúc cảm cay dịu cùng tinh khiết trong phút chốc quẩn quanh nơi đầu lưỡi.

"Không ngờ rượu này lại ngon như vậy! Sư phụ, người nếm thử xem?" Vãn Vãn bưng chén rượu còn lại đưa tới cạnh đôi môi mỏng hờ hững của nam nhân.

Đế Cửu Thương nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

Đã ngàn năm nay hắn chưa nếm lại rượu của Ngự Trạch, hương vị vẫn thuần khiết và dễ chịu như xưa. Chỉ là.. rượu này tuy ngon miệng nhưng lại rất nặng, tốc độ ngấm men cũng khá chậm, chẳng biết chút nữa nàng ấy có chịu nổi hay không.

Bấy giờ đôi mắt vốn sáng trong của Vãn Vãn đã trở nên mơ mơ hồ hồ, nàng đưa một tay đỡ trán, tay còn lại vẫn cầm khư khư ly rượu đưa lên miệng nhấp từng ngụm lớn.

"Đừng uống nữa!" Đế Cửu Thương đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, sau khi say sẽ bị đau đầu, rượu của Ngự Trạch đến mấy vị Tiên quân trên đỉnh Côn Lôn cũng chỉ uống được nhiều nhất hai ly, mà nàng ấy đã uống vài ly rồi.

Vãn Vãn mở to mắt, chu mỏ nói: "Sư phụ, con muốn uống nữa."

"Không thể uống nhiều rượu." Đoạn Đế Cửu Thương thu hồi ly vào nhẫn trữ vật.

Lúc này thiếu nữ đã ngấm men say, chẳng màng phép tắc thường ngày mà nhào vào người hắn, "Sư phụ.. Con muốn uống nữa.. Rượu ngon! Muốn uống nữa.." Khuôn mặt trắng nõn phơn phớt hồng của nàng sát gần hắn, đôi môi đỏ mọng mềm mại khép hờ tựa nụ hồng hoa e ấp.

Nam nhân kìm nén hơi thở nóng bỏng lạ thường nơi mình, vươn tay khẽ đẩy cơ thể nàng ra, "Ngươi say rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

"Không có say mà.." Vãn Vãn cố chấp vòng tay ôm chặt hắn, gương mặt nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực thanh lãnh, "Sư phụ, cơ thể người mát quá, thật thoải mái.."

Đế Cửu Thương đành tăng lực tay, đẩy nàng ra, "Không được ngỗ nghịch, mau đứng lên!"

"Đau.." Thiếu nữ say mèm lại thấp giọng nỉ non, đôi tròng mắt tím nhạt chớm hơi men ngước lên, nhìn hắn đầy vẻ oan ức: "Người làm con đau.."

Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ thả nhẹ lực tay, Vãn Vãn thừa dịp dán sát hơn, còn cọ cọ đầu như một con mèo nhỏ vâng lời, "Thật là thoải mái! Sư phụ, người cứ để con ôm một chút. Con hứa chỉ ôm thôi, không làm gì khác.."

Vốn tưởng rằng nàng chịu ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, đợi nàng ngủ say rồi lặng lẽ đưa về phòng là xong.

Nào ngờ, Vãn Vãn đột nhiên rời khỏi lồng ngực hắn, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo trên khoảng đất trống, cầm chặt vò rượu trong tay đưa lên trời, khề khà nói: "Nào sư phụ, lại đây! Trăng đêm nay rất đẹp, chúng ta ngắm trăng thưởng rượu, cùng nhau hát mấy khúc.." Sau đó bắt đầu vừa ca hát vừa múa may quay cuồng.

Nhìn động tác loạng choạng của nàng, Đế Cửu Thương bất đắc dĩ tiến lên, ôm ngang Vãn Vãn lên, đi về hướng gian phòng nàng thường ở.

Vừa đặt thiếu nữ nằm an ổn trên giường, định vươn tay kéo chăn đắp cho nàng, bỗng nhiên Vãn Vãn tưởng chừng đang ngủ say lại bắt được cánh tay hắn, hai tròng mắt loang loáng nước mở to nhìn chằm chằm Đế Cửu Thương.