"Đi thay y phục khác sau đó quay lại đây." Đế Cửu Thương thản nhiên nói.
Tuy thân thể nàng đã được ngoại bào của hắn che chắn đi kha khá, nhưng đường cong non nớt kia vẫn như ẩn như hiện, dưới ánh sáng mờ ảo càng khiến cho lòng người rục rịch không yên.
Đúng là tiểu hồ ly ngốc, biến thành người rồi cũng chẳng có chút ý thức phòng bị nào.
Vãn Vãn khẽ thè lưỡi, nhẹ nhàng vâng dạ một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
Bận lên người bộ y phục trắng tinh xong, nàng vội vã chạy tới bãi cỏ bên bờ hồ, lại phát hiện bóng dáng sư phụ đã mất tăm.
"Sư phụ, người đâu rồi, sư phụ?"
Bỗng nhiên sâu thẳm dưới đáy hồ trào lên vài cột sóng ngầm, mặt nước như bị đun sôi ùng ục, bọt khí nổi lên từng đợt nối tiếp nhau, sau đó làn nước tự động rẽ sang hai bên, một nam nhân phi thân lao lên, bước chân đạp trên mặt hồ tựa gió thoảng mây bay. Dung mạo kinh hãi thế tục kia, không ai khác ngoài Đế Cửu Thương.
Hắn thừa dịp Vãn Vãn chạy về phòng thay y phục liền lặn xuống đáy hồ hấp thu linh khí.
Vãn Vãn ngẩn người, hỏi: "Sư phụ, người cũng tắm rửa cho mát hả?"
Đế Cửu Thương: !
Đoạn hắn niệm một pháp thuật nho nhỏ, hong khô hết nước trên cơ thể.
"Cầm kiếm của ngươi tỉ thí với Tiên hạc đi." Đế Cửu Thương lạnh nhạt nói.
Vãn Vãn trợn mắt ngạc nhiên: "Sư phụ, người bảo con tỉ thí với Tiên hạc ạ?"
Nó chỉ là một con chim, lỡ như nàng không khống chế được lực đạo, bổ chết nó thì biết làm sao?
"Ừm." Nam nhân thản nhiên gật đầu.
Tiên hạc đã bay tới, giang rộng hai cánh ra, bộ dạng giống một con gà trống chuẩn bị tranh giành bạn tình.
Được phết! Con chim này trông có vẻ rất cao ngạo, nhìn cặp mắt ti hí đang khinh khỉnh liếc nàng kia là rõ.
"Nguyệt Thần!" Vãn Vãn cúi đầu, khóe môi khe khẽ cong.
Một luồng sáng trắng mạnh mẽ bắn ra, Nguyệt Thần xuất hiện sừng sững giữa hư không, chuôi kiếm loang loáng màu bạc trong bàn tay lạnh lẽo tựa hàn băng.
Đối với sự xuất hiện của thanh kiếm kì lạ này, Đế Cửu Thương lại chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ, chỉ chắp tay đứng bên cạnh đưa cặp mắt lạnh nhạt quan sát.
"Tiểu Bạch, tiếp chiêu đi." Vãn Vãn híp mắt khiêu chiến.
Tiên hạc lập tức xoay cánh chuyển hướng, lao tới phía nàng.
Phút chốc, thân mình Vãn Vãn cũng xông tới nhanh như cắt, Nguyệt Thần trong tay mạnh mẽ bổ về chỗ Tiên hạc.
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, kèm theo ánh sáng chói mắt, động tác của Tiên hạc cũng rất linh hoạt, tránh thoát khỏi chiêu thức nọ. Mà luồng khí cường đại kia bổ thẳng một đường vào vách núi đằng xa, thiên địa rung chuyển, mấy tảng đá lớn nhỏ ầm ầm rớt xuống như mưa.
Ở đại điện của Phiếu Miểu Tông lúc này.
Chưởng môn cùng đám đệ tử đang đứng đó hóng chuyện, ai nấy nhìn về phía đỉnh Vụ Phong thi thoảng truyền đến âm thanh đùng đoàng, còn có vài luồng sáng trắng xanh đan xen nhau.
Khoảng một tháng gần đây, trên đỉnh Vụ Phong luôn vang lên mấy âm thanh tựa sấm rền đinh tai nhức óc, chẳng biết là sử dụng pháp bảo mạnh mẽ gì, mà cả một ngọn núi bị chém làm đôi như vậy.
Không hổ là tiểu sư thúc tổ, mấy chuyện này e rằng chỉ có do tiểu hồ ly kia làm ra!
Nhìn hai đệ tử bên cạnh mình đang sa sầm mặt mày, trong lòng chưởng môn thở dài thườn thượt.
Còn nửa năm nữa là tới đại hội tỷ thí của đệ tử Phiếu Miểu Tông, nếu như năm nay tiểu sư thúc để tiểu hồ ly kia tham gia, không biết đến cuối cùng vinh quang sẽ về tay ai?
"Sư phụ, ta đi tu luyện." Thần sắc Mặc Dạ Minh vẫn thờ ơ như cũ, chỉ có cặp hắc đồng kia hiện lên chút ý lạnh, nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Mà Đồ Sơn xanh cũng vội vàng đuổi theo, "Sư huynh, sư huynh, chờ muội với.."
Đồ Sơn Vãn Vãn chết tiệt này! Đã rời khỏi điện hạ rồi, hãy còn khiến điện hạ bận lòng vì ả như vậy.
Tại đỉnh Vụ Phong.
Vãn Vãn cùng Tiên hạc sở hữu thực lực ngang bằng nhau, mỗi chiêu thức nàng tung ra đều chẳng thể nào đâm tới thân mình linh hoạt của Tiên hạc.
Bấy giờ thể lực Tiên hạc đang dần dần cạn kiệt, thanh kiếm trong tay tiểu hồ ly quả thực không hề tầm thường, một khi trúng phải chiêu thức, e rằng nó sẽ biến thành một thi thể anh dũng nằm đó chứ chẳng chơi. Hiện giờ còn có thể đánh giằng co với nàng, nhưng chẳng bao lâu nữa thôi, khả năng nó không xứng làm đối thủ của con tiểu hồ ly này.