Bóng dáng bé xíu của Vãn Vãn na theo một đống sách chạy theo sau Đế Cửu Thương.
Ra khỏi Thái Ất điện, đột nhiên nam nhân nghĩ tới điều gì đó, hắn cất lời.
"Ngươi tên là gì?"
Vãn Vãn sửng sốt, chẳng ngờ sư phụ bấy lâu nay không biết tên của nàng.
"Đồ Sơn Vãn Vãn ạ. Nhưng mà sư phụ cứ gọi con là Vãn Vãn được rồi."
"Vãn Vãn." Hắn khẽ lặp lại, trong thanh âm có chút luyến lưu.
"Dạ." Vãn Vãn nhoẻn miệng cười duyên, đáp lại hắn.
Đế Cửu Thương xoay người bước thẳng về phía trước, chỉ để lại một câu nói.
"Ngươi tự mình tu luyện đi, khoảng thời gian tới ta phải bế quan."
Nàng đành đứng đó trông mãi theo cái bóng lưng dong dỏng cao của nam nhân, hồi lâu mới trở về gian lầu các trước đây nàng từng ở.
Cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng vô dụng, Vãn Vãn nóng lòng mở cuộn thư tịch ra học hỏi.
Đèn đuốc trong cung điện không biết đã được thắp sáng tự lúc nào, đồng thời mang chút ấm áp trùm xuống không gian trống trải cô quạnh.
Bụng nhỏ kêu lên ọt ọt, Vãn Vãn đặt sách lên bàn, trông ra ngoài đã thấy màn đêm đen kịt kéo tới từ lâu. Hiện tại nàng vẫn chưa thể giải trừ phong ấn, thân thể tiểu yêu này cần ăn uống mới sống sót.
Vãn Vãn chạy ra khỏi cung điện của mình, ánh trăng trong trẻo trên cao phủ xuống đỉnh Vụ Phong, càng khiến nơi đây trở nên thần bí khó lường. Không gian lúc này lặng yên như tờ.
Sư phụ đi bế quan, nhưng mà con hạc kia chắc chẳng cần bế quan đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Vãn Vãn chạy thẳng đến bên hồ nước, quả nhiên nhìn thấy Tiên hạc đang đậu trên cành cây tùng nghỉ ngơi.
"Tiểu Bạch, xuống đây!" Thanh âm của thiếu nữ thanh thúy êm tai vô cùng.
Tiên hạc mở đôi mắt ra nhìn con tiểu hồ ly đã hóa thành người bên dưới.
Vãn Vãn tiếp tục vẫy tay, "Tiểu Bạch! Mau xuống đây đi!"
Tiên hạc bất đắc dĩ, đành dương cánh bay xuống.
Nàng lập tức bấu lấy bộ lông trắng muốt, ì ạch bò lên lưng nó.
"Tiểu Bạch, đi Linh Cầm Sơn, ta dẫn ngươi đi kiếm đồ ăn!"
Được lắm, con tiểu hồ ly tham lam này, lại muốn đại náo Linh Cầm Sơn rồi!
Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng Tiên hạc vẫn cõng nàng bay lên trời, dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng đen to lớn in hằn trên nền đất, thẳng tiến tới Linh Cầm Sơn.
Đương nhiên sau đó Linh Cầm Sơn yên bình lại nổi lên cuộc hỗn chiến, ngoại trừ Ngũ Sắc Linh Cầm, Vãn Vãn còn bắt thêm vài con linh cầm kì lạ khác, chuẩn bị mở chuồng nuôi gia cầm ở đỉnh Vụ Phong, sau này khỏi cần phải chạy tới Linh Cầm Sơn ăn trộm.
Tự mình nhóm một đống lửa to, Vãn Vãn đem linh cầm đến bên hồ vặt lông sạch sẽ, sau đó xiên qua que gỗ mang đi nướng, bấy giờ trên cái trán trắng mịn đã rịn mồ hôi.
Ngồi cô đơn dưới tàng cây, bỗng nhiên nàng nhớ lại ngày đó, nam nhân cũng ngồi dưới tàng cây này đánh huyền cầm.
Trong trẻo nhưng cô tịch, thần sắc lạnh lùng tựa sương đêm, dường như trên khuôn mặt lãnh cảm của hắn chưa bao giờ nở nụ cười đúng nghĩa.
Hắn đã ở một mình trên đỉnh Vụ Phong bao lâu?
Vì sao hắn lại đánh tan kiếp vân mà không độ kiếp phi thăng?
Hắn đang chờ đợi người nào đó sao?
Vãn Vãn mải mê chìm trong những suy nghĩ linh tinh, chợt ngửi thấy mùi thịt bị cháy khét, nàng liền vội vã đứng lên, tay chân hậu đậu nhấc linh cầm ra.
Sau khi ăn xong, nàng lại trở về cung điện của mình, nằm trên chiếc giường mềm mại, tiếp đó mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng Tiên hạc ré to bên ngoài vang lên, Vãn Vãn bừng tỉnh, vội vàng rời giường đi rửa mặt.
Nàng đã học thuộc lòng hết các chiêu thức trên kiếm phổ, nhưng mà sư phụ không cho nàng thanh kiếm nào, nàng lấy gì để luyện tập đây?
"Nguyệt Thần." Vãn Vãn hô to.
Trong thoáng chốc, một luồng sáng mạnh mẽ bùng nổ, chiếu rọi lên thẳng mây xanh. Sau khi ánh sáng ấy tan đi, thanh kiếm quen thuộc đã xuất hiện lơ lửng trên không trung.
Vãn Vãn vươn tay bắt lấy, nhẹ nhàng nở nụ cười mãn nguyện, đoạn nàng cầm chắc kiếm trong tay, hồi tưởng lại các chiêu thức trong kiếm phổ, bắt đầu luyện tập.
Do động tác của nàng chưa nhuần nhuyễn, Nguyệt Thần trong tay không nghe lời bổ thẳng về phía trước, một luồng khí mạnh mẽ lao tới ngọn núi cao tầm mười trượng ở bên cạnh, nhất thời thiên địa rung chuyển, chim chóc bay tán loạn, vô số tảng đá lớn nhỏ lăn xuống hồ nước.
* * *
Cuộc đối thoại nho nhỏ:
Vãn Vãn: Sư phụ ơi, con lỡ phá nát một ngọn núi của người rồi, làm sao bây giờ?
Đế Cửu Thương: . Ngươi thích là được!