Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 182




Tiên hạc bay lướt qua sảnh trước, sau đó dừng lại, đáp xuống bên cạnh cái hồ nước rộng thênh thang.

Đế Cửu Thương đạp gió, chầm chậm hạ chân xuống mặt cỏ xanh mướt, còn Vãn Vãn vẫn chần chừ đứng mãi trên lưng Tiên hạc.

Nếu như nàng nhắm mắt liều mạng nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị ngã sấp mặt xấu hổ vô cùng, nếu như từ từ bấu víu trèo xuống, động tác lại mất thẩm mỹ, đã vậy..

"Sư phụ." Nàng cất giọng ngọt ngào gọi.

Đế Cửu Thương xoay người, đồng tử trong trẻo lạnh lùng tựa hầm băng nhìn về phía thiếu nữ e dè đang đứng trên lưng Tiên hạc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Vãn Vãn hơi bĩu, làm bộ phiền não nói: "Sư phụ, con không xuống được."

Nghe vậy, Tiên hạc liền lắc lắc thân hình bự chảng, con tiểu hồ ly này, rõ ràng có thể tự đi xuống, còn đứng mãi trên người nó giả bộ.

Mà Vãn Vãn bị mất thăng bằng, không cẩn thận ngã xuống đất.

"A.." Nàng hét lên một tiếng khiếp đảm, sau đó nhắm mắt lại buông xuôi, trong lòng thầm cầu xin bộ dạng lúc mình rơi xuống sẽ không quá mức phản cảm.

Thế nhưng nhắm tịt mắt một lúc lâu, cảm giác đau đớn lại chậm chạp không chịu tới, còn thân thể nàng lại rơi vào vòng ôm băng lãnh quen thuộc.

[ Tích! Nam thần của ký chủ đã xuất hiện.] Thanh âm thông báo của hệ thống vang lên.

Vãn Vãn vội vàng mở bừng mắt, vừa lúc bắt gặp Đế Cửu Thương đang cúi đầu nhìn ngắm gương mặt nàng, con ngươi lãnh đạm bấy giờ tràn ngập bóng dáng phản chiếu của thiếu nữ trong lòng.

"Sư phụ.." Vãn Vãn thì thầm gọi.

Còn chưa kịp dứt lời, nam nhân đã lạnh lùng buông lỏng tay, nàng đành kìm nén lại trái tim thiếu nữ đang nhảy loạn liên hồi, đứng ngay ngắn sang một bên.

"Đi theo ta!"

Nàng vội vàng lon ton chạy theo hắn.

Đế Cửu Thương dẫn nàng tới trước một tòa cung điện nguy nga, trên cửa chạm khắc đầy phù văn cùng linh thú kỳ dị cổ xưa, đoạn hắn nhẹ nhàng vung tay, một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, cánh cửa vững chắc nặng trịch lập tức từ từ mở ra.

Thấy hắn điềm nhiên nhấc chân bước vào, Vãn Vãn liền chạy theo. Khi cả hai người vừa vào trong, cánh cửa bên ngoài chầm chậm khép lại.

Mới vừa tiến vào đại điện, đập vào mắt nàng là những quyển sách cổ dày cui đang trôi nổi bồng bềnh trên không trung, có tư liệu dạng giấy cuộn, tư liệu khắc trên gỗ, còn có thẻ tre các loại, vân vân..

Vãn Vãn ngạc nhiên mở to tầm mắt, vừa nhìn ngắm khung cảnh choáng ngợp xung quanh vừa đi theo nam nhân. Đế Cửu Thương tiến thẳng về phía trước, những quyển sách trên không trung như có linh tính tự động dạt sang hai bên nhường đường cho hắn.

"Đế Tôn đại nhân." Thanh âm êm tai vang lên, "Ngài cần gì?"

Vãn Vãn tò mò ngẩng đầu, cách đó không xa là một đứa bé khoảng độ hai ba tuổi đang trôi nổi trên không trung, lỗ tai nó nhọn hoắt khác hẳn người bình thường, cơ thể lấp lánh ánh hào quang nhàn nhạt, khuôn mặt hồng hào nở nụ cười toe toét, thật khiến người ta muốn lao tới nhéo một cái, lúc này nó đang cung kính đợi Đế Cửu Thương trả lời.

Nàng hơi nghi hoặc, nó cũng là yêu vật?

"Đây là Ngự Trạch, Thần thú bảo hộ của Thái Ất điện." Đế Cửu Thương giải đáp thắc mắc trong lòng nàng.

Thần thú bảo hộ?

Vãn Vãn cười híp mắt hỏi: "Vậy nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tiểu hồ ly, tuổi của ta lớn hơn ngươi rất nhiều!" Ngự Trạch nghịch ngợm nháy mắt.

Đế Cửu Thương cười nhạt, nói: "Đi lấy một ít kiếm phổ tới đây."

"Tuân mệnh, thỉnh Đế Tôn đại nhân chờ một chút." Ngự Trạch cung kính nói.

Đoạn thân thể đương lơ lửng của nó xoay tròn, luồng sáng xanh biếc tản ra xung quanh, các loại tư liệu, sách cổ bốn phía cũng đồng thời mở ra, tự động lật hết trang này đến trang khác.

"Soạt soạt soạt!" Thanh âm giấy ma sát nhau vang lên, các loại thư tịch cổ bay tới bay lui, khiến người ta có chút hoa mắt chóng mặt.

Một lát sau, mọi động tĩnh lúc nãy bất chợt ngưng đọng lại, mấy cuộn giấy hơi ố vàng lần lượt bay ra, tách biệt khỏi đống thư tịch kia.

Ngự Trạch khẽ phất phất tay, đám sách nọ liền tự động đáp xuống bàn tay bé nhỏ, đoạn nó cung kính dâng đến trước mặt Đế Cửu Thương.

"Đế Tôn đại nhân, đây là kiếm phổ của tất cả môn phái trong tam giới, mời ngài xem qua."

"Đưa cho nàng ấy." Đế Cửu Thương phân phó.

Ngự Trạch liền bay đến chỗ Vãn Vãn, "Cầm lấy đi tiểu hồ ly!"

Vãn Vãn ôm lấy đống kiếm phổ, cười cười nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Ngự Trạch cà lơ phất phơ đáp.

"Về sau ngươi cần sách gì cứ tới đây, Ngự Trạch nó sẽ giúp ngươi." Đế Cửu Thương bảo.

Nàng gật gật đầu: "Con biết rồi, thưa sư phụ."