Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 179




Ngày hôm sau, lúc Vãn Vãn mơ màng mở mắt, ánh mặt trời đã len lỏi qua tàng cây lá rậm rạp rọi xuống, xua tan chút giá lạnh còn vương vấn.

Nàng đứng lên nhìn quanh quất, lẽ nào sự ấm áp tối qua là ảo giác của nàng?

Bấy giờ một số người đang tiếp tục hành trình leo lên, cũng có nhiều kẻ đã chẳng kiên trì nổi nữa, bỏ cuộc xuống núi rời đi, mà nàng cũng lập tức hòa vào dòng người tiếp tục hành trình dài đằng đẵng.

Cũng may là mỗi khi nàng đói bụng sẽ có Tiên hạc mang đồ ăn tới, không chỉ mỗi Ngũ Sắc Linh Cầm nướng, thỉnh thoảng lại đổi thành loại linh cầm khác, Vãn Vãn vừa nhìn đã biết đó là thành phẩm của người nọ tự tay làm cho nàng.

Tối đến, nàng lê thân tàn ngủ dưới tàng cây, cảm giác ấm áp quen thuộc lại bao phủ quanh thân. Vãn Vãn rất muốn mở mắt nhìn xem, thế nhưng sự mỏi mệt tựa tảng đá ngàn cân treo lên hai mí mắt nàng, sức mấy cũng không mở ra nổi.

Rốt cuộc ba ngày sau, nàng cũng thành công leo lên đến Phiếu Miểu Tông.

Phàm là người có thể tới được đây đều là kẻ sở hữu thiên phú xuất sắc, tinh thần kiên định. Cho nên trên sân lúc này chỉ còn lác đác mười mấy người. Đúng là Phiểu Miểu Tông, quá trình thu nhận đệ tử quả thực vô cùng hà khắc.

Lát sau còn vài người lục tục lên tới, mấy đệ tử đảm nhận vai trò ghi danh cũng lần lượt ngự kiếm trở về Phiếu Miểu Tông.

Trong đại điện, chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão ngồi ở trên đài cao, ai nấy dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm đám trai gái bên dưới.

Những người lọt vào vòng cuối đều trẻ tuổi non nớt, có kẻ không chịu được ánh mắt áp bức của chưởng môn, đầu gối run lẩy bẩy. Chỉ riêng nam nhân trước kia bị Vãn Vãn cắn một cái tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào chưởng môn.

Chưởng môn sờ râu một cái, ông vô cùng hài lòng với lứa đệ tử mới lần này.

Mấy vị trưởng lão lần lượt thu mấy đệ tử, trong danh sách chỉ còn lại vỏn vẹn có hai cái tên.

"Hiên Viên Bắc." Chưởng môn khẽ gọi.

"Là ta." Nam tử kia cất tiếng sang sảng, đôi mắt long lanh tựa tinh tú.

Đồng tử chưởng môn hơi lắng đọng, chăm chú đánh giá nam tử nọ. Quanh người hắn toát lên khí tức đế vương nồng đậm, thân đã đứng trên vạn người lại còn muốn tới đây thỉnh đạo tu tiên?

Phiếu Miểu Tông lần này lại có thêm một vị tiểu tổ tông lai lịch bất phàm nữa rồi. Chưởng môn hơi hơi nhức đầu, ông khoát tay, cất giọng: "Ngươi làm đồ đệ của ta đi!"

"Sư phụ." Hiên Viên Bắc lập tức quỳ xuống hành lễ.

Chưởng môn khẽ nghiêng người né đi, bị một người thân mang Long khí cùng hơi thở vương giả nhường này hành lễ bái, ông có chút chột dạ không dám nhận.

"Đồ Sơn Vãn Vãn?" Chưởng môn nhìn trên bốn chữ ngay ngắn trên tờ giấy báo danh, thoáng chốc cau mày, cái tên này..

Đoạn ông quét mắt một vòng, mấy đệ tử mới đều đã bái sư đứng sang bên cạnh, trong đại điện lúc này chỉ còn mỗi.. Con hồ ly kia?

Hửm? Chưởng môn lại nhìn thêm lần nữa, vẫn là con hồ ly kia đứng đó dùng cặp mắt màu tím nhạt bình tĩnh trông về phía ông.

Tiểu Tử?

Có tên đệ tử vội vàng chạy qua thì thầm vào tai ông, "Chưởng môn, Tiểu Tử chính là Đồ Sơn Vãn Vãn. Tự nó yêu cầu viết cái tên này vào, hơn nữa khảo sát linh thạch cùng Thang Tiên nó cũng đã thông qua."

Chưởng môn hơi kinh ngạc, ông biết rõ pháp trận trên Thang Tiên của Phiếu Miểu Tông sẽ phát huy uy áp mạnh gấp mấy lần đối với yêu. Thật không ngờ con hồ ly này lại vượt qua được..

Chỉ là, chẳng phải nó là linh sủng của Mặc Dạ Minh sao? Nó cũng muốn bái sư? Thật sự quá mức hoang đường!

Tưởng như Vãn Vãn đang chăm chú nhìn chưởng môn không chớp mắt, kì thực tâm tư nàng đang hoàn toàn phiêu đãng tới nơi đỉnh Vụ Phong kia. Người nọ.. sẽ tới đây chứ?

Chưởng môn đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng một đệ tử bên ngoài đại điện vội vã chạy vào.

"Sư phụ.. Sư phụ.. Đại sư huynh đã trở về.."

Đôi mắt chưởng môn sáng ngời, vô cùng mừng rỡ hỏi: "Dạ Minh đâu?" Đồ đệ này của ông xuống núi hàng yêu đã lâu khiến ông cực kỳ lo lắng, rốt cuộc cũng trở về rồi.

Trên mặt đệ tử kia cũng đong đầy vui sướng, bởi vì vội vàng chạy tới báo tin, bấy giờ vừa nói vừa thở hồng hộc, "Đại.. Đại sư huynh, đang đi về hướng đại điện.."