Hàm răng Vãn Vãn cắn chặt, lê từng bước từng bước leo lên.
Càng lên cao, áp lực của trận pháp trên Thang Tiên càng phát huy mạnh mẽ, gần như sắp đè nát bét thân thể nàng xuống mặt đất.
"Ồ! Là một con tiểu hồ ly, ngươi cũng tới để tu tiên sao?" Một thanh âm sang sảng từ phía sau truyền đến.
Vãn Vãn không thèm quay đầu lại, chưa thấy hồ ly muốn tu luyện thành tiên bao giờ sao?
Nàng dồn hết tâm sức mà leo, mỗi một bước đi đều như khắc cốt ghi tâm. Nếm khổ cực rèn luyện tâm tính, cộng thêm rèn luyện sức khỏe, mới có thể tu luyện nhanh chóng được. Ý tứ của người kia, trong lòng nàng hiểu vô cùng rõ ràng.
"Tiểu hồ ly, ngươi có thể nói chuyện không? Ngươi là tiểu yêu từ đâu tới đây?" Thanh âm lúc nãy lại tiếp tục vang lên.
Ồn ào quá! Rốt cuộc là người này muốn đến để tu tiên hay là đến để chơi vậy?
Đôi tròng mắt tím nhạt của Vãn Vãn hơi tức giận, khẽ liếc hắn một cái.
Người nọ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, y phục trên người đẹp đẽ đắt tiền, toàn thân tràn đầy quý khí. Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên đang nở nụ cười tươi rói, tựa như chẳng có gì trên trần thế có thể làm tâm hắn phiền muộn.
Người này..
Vãn Vãn chậm rãi cụp mắt, khí tức của người này rất khác với kẻ phàm tục, giữa hai đầu lông mày thoang thoảng tia vương giả, còn có Long khí quanh thân không thể bỏ qua kia, sợ rằng lai lịch của hắn tám chín phần là vị tinh quân nào đó hạ phàm lịch kiếp. Nhưng mà Ty Mệnh đúng là quá ưu ái cho hắn rồi, người nọ vừa nhìn đã biết chưa từng nếm qua khổ cực bao giờ, nhân sinh trọn kiếp này cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc đầu óc Vãn Vãn đang suy đoán, nam tử ấy đã thò tay trực tiếp ôm nàng vào lòng.
"Tiểu hồ ly, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng cả tuần sau ngươi cũng chưa tới được Phiếu Miểu Tông. Hay là để ta bế ngươi lên, không cần cảm tạ!"
Mà hình ảnh này đều bị chủ nhân đỉnh Vụ Phong kia bắt được trọn vẹn, những ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn khẽ động đậy tựa gió thoảng mây bay, cây tiên cầm cực phẩm bên dưới bỗng chốc gãy làm đôi mảnh, dây đàn cũng đứt thành từng đoạn nhỏ.
Mấy con cá đang bơi lội tung tăng trên mặt hồ hoảng sợ lặn xuống đáy nước, khung cảnh cả đỉnh Vụ Phong vì tâm trạng của chủ nhân mà trở nên lạnh lẽo.
Vãn Vãn hơi vùng vẫy, há mồm cắn một cái lên cánh tay nam tử.
"A.." Hắn đau đớn la to, vội vàng buông lỏng tay, Vãn Vãn cũng nhân cơ hội nhảy phốc xuống.
"Con hồ ly này, cái đồ không biết tốt xấu, bổn.. công tử chỉ có lòng tốt muốn giúp ngươi, nếu ngươi đã không muốn, vậy thôi bỏ đi.." Nói đoạn, hắn xoay người thẳng tiến về phía trước, trong nháy mắt đã leo được mười mấy bậc Thang Tiên.
Vãn Vãn khẽ hừ một tiếng, lúc nãy nàng cắn khá mạnh, cho hắn chừa cái tật lo chuyện bao đồng. Nếu để cho hắn bế nàng lên, chi bằng từ đầu bảo Tiên hạc cõng nàng tới thẳng đỉnh Phiếu Miểu Tông còn hơn.
Nàng không muốn để cho người nọ thất vọng, chỉ là một cái Thang Tiên nho nhỏ, há có thể làm khó được nàng.
Đoạn Vãn Vãn lại lê từng bước từng bước leo lên.
Mặt trời dần dần lẩn khuất sau chân núi, ánh hoàng hôn bao trùm kéo theo nhiệt độ trên núi từ từ giảm xuống. Lúc này Vãn Vãn đã sức cùng lực kiệt, dựa đại vào một vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù quanh người nàng được phủ một lớp lông dày, tuy nhiên Vãn Vãn ngủ nửa mê nửa tỉnh vẫn cứ không ngừng run rẩy. Lạnh quá! Nhưng nàng mệt mỏi lắm rồi, chẳng buồn mở mắt ra nữa.
Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một tấm áo choàng trắng tinh phủ lên thân thể tiểu hồ ly bé nhỏ.
Ấm quá! Thật là ấm áp, Vãn Vãn cuộn người lại thành vòng tròn, rúc sâu vào "chiếc chăn" mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Trên mỏm đá nơi đỉnh núi, Tiên hạc bay tới, đáp xuống bên cạnh nam nhân kia.
Chủ nhân đối với con hồ ly ngốc đúng là.. quá quan tâm rồi! Suốt nghìn năm qua, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân nhà mình để lộ ra cảm xúc của bản thân, mà nguyên nhân toàn bộ đều bởi vì tiểu hồ ly bướng bỉnh nọ.
Vậy.. chủ nhân chần chừ mãi không chịu trở về Côn Lôn cũng là vì nó sao?
Lẽ nào chủ nhân đã tiên đoán trước được nó sẽ tới tông phái nho nhỏ này, cho nên mới một mực chờ đợi ở đây lâu tới vậy?
Con tiểu hồ ly kia, rốt cuộc thân phận của nó là gì?