Chẳng lẽ Mặc Dạ Minh định bóp chết nàng?
Vãn Vãn hoảng hốt mở to hai mắt, thoáng sau một luồng sáng xanh lam phủ xuống thân thể nàng mang theo cảm giác ấm áp tựa nắng ấm ngày đông, làm người ta vô cùng thoải mái.
Chốc lát, Vãn Vãn đã được đặt lại trên bàn đá.
"Trên người ngươi đã khắc thần trí của ta, về sau không được chạy lung tung nữa!"
Nghe vậy nàng khẽ mài răng nanh, thật là xem nàng như sủng vật mất rồi, còn để lại ấn ký trên người nàng, thực sự ghê tởm quá!
Giận dỗi để lại dấu chân bẩn thỉu lên áo bào của hắn, đoạn Vãn Vãn nguẩy đít chạy vào nhà.
Ngày hôm sau, chưởng môn giao nhiệm vụ cho Mặc Dạ Minh, nghe nói ở một thị trấn nhỏ xuất hiện yêu quái phá phách, hắn có trách nhiệm tới đó hàng yêu. Lần này Đồ Sơn Thanh Thanh không những không quấn lấy hắn đòi đi theo, còn đặc biệt nhiệt tình nói phải ở lại giúp hắn chăm sóc Vãn Vãn.
"Sư huynh, huynh cứ an tâm đi đi, muội sẽ chiếu cố Tiểu Tử thật tốt!" Đồ Sơn Thanh Thanh đứng trong sân, còn làm bộ đưa tay dịu dàng vuốt ve lông Vãn Vãn.
Nàng khinh bỉ liếc Đồ Sơn Thanh Thanh một cái. Tâm tư tiểu nhân kia của ả ta làm sao Vãn Vãn có thể không nhận ra, nhưng bây giờ nàng đang ở trong bộ dạng tiểu hồ ly, ngay cả nói chuyện cũng chẳng được, làm sao có thể tố cáo đây.
Con ngươi của Mặc Dạ Minh hiện lên tình ý ấm áp, giọng nói nhu hòa: "Vậy làm phiền sư muội."
Đồ Sơn Thanh Thanh cúi đầu, gò má đỏ ửng: "Không sao đâu. Sư huynh, muội chờ huynh trở lại."
"Hẹn gặp lại!" Hắn đáp lời, sau đó cùng mấy đệ tử ngự kiếm rời đi.
Hắn vừa đi, nụ cười trên mặt Đồ Sơn Thanh Thanh lập tức biến mất.
Vãn Vãn nhàm chán chớp mắt, nữ nhân âm hiểm này, đúng là kẻ hai mặt, chắc ả ta đã đợi thời cơ hành hạ nàng lâu lắm rồi.
"Đồ Sơn Vãn Vãn! Đừng mơ tưởng cướp điện hạ khỏi tay ta!" Vẻ đắc ý xen lẫn hận thù khiến khuôn mặt Đồ Sơn Thanh Thanh trở nên vặn vẹo khó coi.
Chán ngắt! Vãn Vãn hờ hững nguẩy đít đi vào phòng.
"Đứng lại!" Đồ Sơn Thanh Thanh hô to: "Đồ Sơn Vãn Vãn, ta biết ngươi có thể hiểu ta nói gì!"
Vãn Vãn quay đầu nhìn nàng ta.
"Ha ha, ngươi bây giờ chỉ là một con tiểu yêu không thể hóa hình, không thể nói chuyện, chắc ngươi thấy ta và điện hạ mỗi ngày ở bên cạnh nhau thì đau lòng lắm! Sau này ngươi cũng sẽ mãi mãi là bộ dạng phế vật như thế này thôi, không bao lâu nữa, ta sẽ khiến cho điện hạ đuổi ngươi đi khỏi nơi đây.."
Bệnh thần kinh!
Còn tưởng rằng sẽ nói được câu nào mới mẻ chút, nói tới nói lui cũng vẫn là dạng lời thoại cũ rích ấy, Mặc Dạ Minh yêu đương ân ái gì đó nàng đâu thèm để tâm!
Còn người nam nhân kia..
Tiếc thay nàng vẫn chưa thể tiếp cận hắn, ngẫm lại hơi không cam lòng. Rút kinh nghiệm lần sau tới đỉnh Vụ Phong, nàng sẽ bất chấp tất cả bấu lên người hắn luôn!
Lúc Vãn Vãn đang xuất thần, Đồ Sơn Thanh Thanh lại cười to, nói tiếp: "A, thiếu chút nữa ta quên mất ngươi bây giờ chỉ là một tiểu yêu, không có trí nhớ trước kia, tuy nhiên cả đời này ngươi cũng đừng mơ nhớ lại được! Điện hạ là thuộc về ta, hắn chỉ có thể sủng ái duy nhất bản thân ta, ta mới là công chúa tôn quý nhất Đồ Sơn Hồ tộc.."
Chẳng muốn xem tiếp Đồ Sơn Thanh Thanh diễn vai thần kinh bất thường này, Vãn Vãn chuẩn bị đi vào nhà.
"Đồ Sơn Vãn Vãn!" Đồ Sơn Thanh Thanh hét to một tiếng: "Ngươi đứng lại cho bổn công chúa!"
Phía sau có thứ gì đó xé gió lao tới, nhanh như chớp đâm về hướng thân thể Vãn Vãn. Nàng giật thót mình, lách người tránh né đòn hiểm.
Đồ Sơn Thanh Thanh điên rồi sao? Mặc Dạ Minh mới vừa đi, ả ta liền muốn giết chết nàng?
Liên tiếp vài chiêu chí mạng hướng thẳng đến nơi trái tim của Vãn Vãn. Nàng khẽ híp mắt, định móc tim phổi nàng ra mới vừa lòng?
Thấy Vãn Vãn tránh thoát hết chiêu thức của mình, Đồ Sơn Thanh Thanh sắp cắn nát hàm răng trắng tinh đến nơi. Một con tiểu yêu chưa hóa hình, ấy vậy mà vẫn có thể né hết sát chiêu của nàng!
"Đồ Sơn Vãn Vãn!" Đồ Sơn Thanh Thanh nở nụ cười dụ dỗ, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết lý do tại sao ngươi lại phải lưu lạc phàm trần ở trận đại chiến ngàn năm trước hay sao?"