Vãn Vãn chẳng biết làm gì ngoài dịu dàng vỗ vai cô gái nhỏ, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, nàng biết an ủi chỉ làm cho nỗi bi thương nặng nề hơn mà thôi.
Mao Tiểu Cửu nhắm mắt, gạt đi giọt lệ, đứng dậy cung kính đối nói với nàng: "Đại tỷ tỷ, mời chị theo em đi nghỉ ngơi."
Thông linh thế gia nguyện một lòng bảo vệ chu toàn cho người mà Ma Chủ yêu thương, huống chi linh hồn đại tỷ tỷ lại đặc biệt như vậy, con đại yêu kia chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng.
Vãn Vãn biết rõ bọn họ muốn giữ chân nàng ở đây vì lo cho an nguy của nàng, nơi này bày rất nhiều trận pháp phòng ngự phức tạp, mặc dù là nam chủ cũng khó lòng phá vỡ.
Ngồi đợi trong phòng khách rất lâu, đến khi hai mắt nàng đã díp cả lại, Quý Thanh mới trở về.
"Vãn Vãn, sao em còn chưa ngủ?" Quý Thanh cẩn thận khép cửa.
Vãn Vãn bước qua, dịu dàng cởi áo khoác giúp hắn, "Em không ngủ được, các anh đã tra ra hành tung của Thượng Quan Hoán chưa?"
Quý Thanh ôm siết nàng vào lòng, trả lời chắc nịch, "Hắn không trốn thoát được đâu." Huống chi ở buổi họp lớp hắn còn phát hiện con súc sinh kia đã để ý đến linh hồn Vãn Vãn, lần này nhất định phải giết chết nó, miễn cho hậu họa về sau.
Hiện tại Thượng Quan Hoán thành lập một chuỗi doanh nghiệp nổi tiếng, khoác lên lớp da doanh nhân thành đạt trong giới thượng lưu, khiến hắn cùng Mao gia khó lòng ra tay.
Nhưng vì an nguy của Vãn Vãn, hắn phải cấp thiết diệt trừ Thượng Quan Hoán, miễn cho con đại yêu kia hấp thụ được nhiều linh hồn và cường đại lên từng ngày.
Mất vài ngày để thông linh thế gia chuẩn bị trận pháp, trong khoảng thời gian này bọn họ phái người canh chừng hành tung Thượng Quan Hoán sát sao, nhưng Thượng Quan Hoán lại bình chân như vại. Tin tức mỗi ngày truyền đến như sau, buổi trưa hắn tham gia đấu giá, buổi chiều đi làm từ thiện linh tinh.. Bây giờ trong mắt mọi người, Thượng Quan Hoán là một mạnh thường quân vừa giỏi giang vừa lương thiện.
Nghe thế Vãn Vãn bĩu môi khinh thường. Mạnh thường quân? Đợi đến khi tận mắt thấy hắn há ngoác mồm ăn thịt người, chẳng biết còn ai tiếp tục ca ngợi hắn nữa không.
Mấy hôm sau, Vãn Vãn nhận được điện thoại của Úc Vi Nhi, mời nàng đi uống cafe.
Uống café là giả, chỉ sợ âm mưu bắt cóc nàng đem hiến tế mới là thật, chỉ còn hai ngày nữa đã tới ngày trăng tròn.
Vãn Vãn cứ ở lì trong Mao gia, Thượng Quan Hoán không thể động vào nàng, mắt thấy thời điểm phù hợp sắp đến, chắc hắn đã không đợi nổi nữa rồi.
Vừa nghe Vãn Vãn bảo muốn ra ngoài chơi, Quý Thanh lập tức bỏ dở công việc, mấy ngày nay vì lo sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn đều kèm cặp bên cạnh Vãn Vãn một tấc không rời.
"Tiểu mỹ nữ, tiểu mỹ nữ, ngươi muốn đi đâu? Điểu đi cùng ngươi nha!" Hắc Huyền bay qua bay lại.
Vãn Vãn giơ tay, trên cổ tay trắng nõn lộ ra sợi dây đỏ: "Quý Thanh à, anh đừng lo lắng như vậy, không phải em đang đeo thông linh tệ anh tặng à? Nếu có chuyện gì, em sẽ lập tức gọi anh ngay. Hắc Huyền phiền phức, ngươi cũng đừng đi theo ta, ta sẽ trở về nhanh thôi."
Hắc Huyền giận dỗi phất cánh, "Tiểu mỹ nữ chán ghét Điểu.."
Thấy Vãn Vãn kiên trì như vậy, Quý Thanh đành thở dài nâng ngón trỏ lên điểm vào giữa trán nàng, "Để anh kêu Mao Nhất và Mao Nhị đi theo em."
Mao Nhất và Mao Nhị chính là hai con Lang yêu đần độn kia.
Nghĩ ngợi một chút, Vãn Vãn mới gật đầu đồng ý.
Ngồi xe hơi rời khỏi Mao gia, Vãn Vãn bảo tài xế dừng lại cách điểm hẹn một khoảng khá xa, đoạn nàng tự mình đi bộ đến quán cafe. Tuy nhiên vẫn không sao thoát nổi Mao Nhất và Mao Nhị theo kè kè sau lưng, Vãn Vãn bực mình quay lại nói: "Các ngươi tìm chỗ nào đó đứng đợi đi, đừng đi theo ta nữa."
"Phu nhân, đại nhân dặn dò bọn ta phải bảo vệ người." Giọng Mao Nhất bé như muỗi kêu.
Khuôn mặt Vãn Vãn lạnh lùng, "Các ngươi đứng đây đợi ta, ta giải quyết xong công việc liền trở lại, nhớ tuyệt đối không được nói cho Quý Thanh biết."
"Nhưng mà.." Mao Nhất chần chờ.
Mao Nhị thấy Vãn Vãn đã mất kiên nhẫn chuẩn bị nổi giận, vội vàng giữ chặt anh mình, "Vâng thưa phu nhân! Bọn ta đứng đây đợi người."
Lúc này Vãn Vãn mới hài lòng rời đi.
"Đại ca, phu nhân tính làm gì vậy nhỉ?"
"Không biết, ta chỉ biết rằng nếu không muốn bị Ma Chủ đại nhân giết chết, thì mau đi theo phu nhân đi." Mao Nhất kéo Mao Nhị len lén đi theo.