Quý Thanh nào dám ngồi trước, hắn tiến lên tiếp lấy ly nước đặt lên bàn, sau đó đỡ bà nội ngồi xuống.
"Bà ngồi xuống trước đã."
Bà nội cũng không từ chối, để hắn đỡ mình ngồi xuống ghế, đối với cậu thanh niên lễ phép biết trước biết sau này vô cùng vừa lòng.
"Cảm ơn Quý lão sư đã chiếu cố Vãn Vãn nhà tôi, phiền thầy quá."
Quý Thanh vừa đặt đít an tọa, nghe bà nội khách sáo với mình như vậy, lập tức ngoan ngoãn nói: "Bà cứ gọi cháu là Tiểu Quý được rồi."
Sau khi Vãn Vãn về phòng cất cặp sách trở lại liền thấy cảnh tượng hai người nói chuyện hòa hợp vui vẻ. Nàng tiến tới đứng sau xoa bóp vai hộ bà nội, đoạn còn len lén nghịch ngợm nháy mắt với Quý Thanh một cái.
Mặt hắn đã đỏ như đít khỉ, hai lỗ tai nóng đến mức phỏng tay.
"Bà nội, cháu với Quý Thanh.. Quý lão sư đi ôn bài." Vãn Vãn khẽ cười nói.
Dáng vẻ khúm núm khép nép của hắn, khiến nàng càng nhìn càng thích thú.
Bà nội vỗ về tay nàng: "Mau đi đi, đừng làm mất thời gian Quý lão sư."
Vãn Vãn đưa Quý Thanh vào phòng học nho nhỏ của mình, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Âm thanh cánh cửa khép lại làm Quý Thanh nhẹ nhàng thở phào, nhưng nghĩ tới bản thân đang được ở riêng với Vãn Vãn, trái tim hắn tiếp tục phập phồng.
Vãn Vãn mở sách giáo khoa ra, quay đầu lại dịu dàng nói với hắn: "Quý lão sư, mau lại đây kèm em học."
Quý Thanh lập tức bước qua, "Không hiểu chỗ nào?"
Mọi kiến thức cơ bản cốt lõi đều ghi trong sách giáo khoa, chỉ cần vận dụng vào làm bài tập là được. Vãn Vãn chống cằm, tùy tiện tìm đại một câu hỏi.
"Câu này, Quý lão sư bày em với.."
Quý Thanh khom người xuống dòm.
Đó là một câu hỏi rất đơn giản, chỉ cần vận dụng lý thuyết linh hoạt, liền có thể đưa ra đáp án.
Hắn đang làm bộ chuẩn bị giảng giải, lại phát hiện thiếu nữ đương dùng cặp mắt linh động xinh đẹp chăm chú nhìn hắn.
"Vãn.. Vãn Vãn?"
Hô hấp của Quý Thanh nặng nề hẳn, ngắm nghía gò má nõn nà kia, hắn bất giác từng chút từng chút kéo gần khoảng cách. Trái tim đập thùng thùng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Vãn Vãn cũng đồng thời nhắm hai mắt lại, hơi thở nhẹ bẫng, ngón tay vô thức nắm chặt cây bút.
"Cốc cốc.."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vãn Vãn, bà nội đem chút cơm rượu lên cho cháu với Tiểu Quý nhâm nhi."
Nghe thế, Quý Thanh vội vàng giật lùi ra sau, suýt chút nữa đụng phải giá sách bên cạnh, toàn bộ khuôn mặt đỏ hơn đít khỉ, trong mắt tràn ngập bối rối.
Vãn Vãn cũng hoảng hốt mở to mắt, vội vàng nói: "Bà vào đi."
Bà nội bấy giờ mới đẩy cửa bước vào, bưng hai chén sành trên tay, cười tủm tỉm, "Đây là cơm rượu lúc trước bà ủ, bây giờ ăn được rồi. Cháu với Tiểu Quý nếm thử xem sao."
"Dạ. Bà cứ để trên bàn đi, chút nữa cháu sẽ ăn." Vãn Vãn nhận lấy chén đặt lên bàn.
Quý Thanh câm như thóc đứng nép một bên, dáng vẻ giống trẻ con ăn vụng kẹo bị bắt gặp, không dám hé răng, chỉ mong sao được người lớn tha lỗi.
"Vậy hai cháu học tiếp đi, bà ra ngoài đây." Bà nội nói đoạn bước ra, còn không quên khép cửa.
"Phù.." Vãn Vãn vỗ ngực, hết cả hồn! Nàng khẽ liếc sang Quý Thanh, vừa lúc hắn cũng trộm nhìn nàng, tầm mắt giao nhau, hắn cố gắng kiềm chế không để mình thẹn thùng cúi đầu.
"Quý Thanh, lại đây nếm thử cơm rượu đi!" Vãn Vãn cất tiếng xóa tan bầu không khí xấu hổ.
"Ừm." Quý Thanh ngoan ngoãn bước qua.
Vãn Vãn dùng muỗng múc một chút, ngửa đầu đưa tới sát môi hắn.
Quý Thanh hé miệng nếm thử, chút ngọt ngào, kèm theo chút chua chua, ngan ngát mùi hương rượu tinh khiết.
"Ngon không?" Vãn Vãn cười duyên hỏi.
Hình ảnh thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp đến nao lòng ấy khảm vào tròng mắt hắn, như ngọn lửa nóng bỏng thiếu đốt nơi trái tim. Cuối cùng Quý Thanh dồn hết can đảm, chậm rãi cúi đầu.