"Mao Tiểu Thất? Chưa từng nghe qua!" A Nhị la oai oái, "Ngươi là tên khốn kiếp chui từ chỗ nào ra?"
Mao Tiểu Thất đĩnh đạc mang kính lên, nở nụ cười phúc hậu vô hại: "Danh hào của ta há có thể để mấy tiểu yêu như các ngươi biết tới. Vừa lúc đang hết tiền, đem các ngươi về ắt có thể đổi được chút tiền tiêu vặt của Ngũ ca."
Thấy hắn lấy ra một hồ lô bằng ngọc, chuyên nghiệp mở nắp, hai Lang yêu hét lớn: "Chờ đã.. Từ từ, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ!"
Mao Tiểu Thất mắt điếc tai ngơ thu bọn chúng vào hồ lô, thấp giọng nỉ non: "Đạo gia đang muốn thi đại học. Phiền ghê, ai bảo các ngươi tự dẫn xác đến làm chi."
Hai Lang yêu lúc này đang nằm lọt thỏm trong không gian hồ lô tối tăm chật chội.
"Đại ca.. Xin lỗi! Do ta vô dụng, làm liên lụy ngươi.."
"Bốp" một tiếng, trong bóng đêm vang lên thanh âm giận dữ, "Giờ ngươi mới biết ngươi vô dụng à? Cứ khăng khăng đòi nhận nhiệm vụ của nhân loại kia.."
"Đại ca, ta đâu biết hôm nay lại là ngày xui xẻo như vậy, ta sai rồi.." Giọt nước mắt não nề lặng lẽ chảy xuống hai gò má của A Nhị.
"..."
* * *
Vãn Vãn cảm giác có người đang theo sau mình, còn tưởng hai con sói ngu ngốc kia tính quay lại trả thù. Nàng xoay người định cười lạnh, mới phát hiện ra là Quý Thanh.
Khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào hớ ra, kinh ngạc nói, "Quý Thanh! Sao anh lại ở đây?"
Gò má trắng nõn nhuốm màu đỏ ửng, Quý Thanh ho khan vài tiếng nói: "Hôm nay cô không tới văn phòng, nên tôi.."
Hóa ra là vậy, hôm nay Vãn Vãn mang theo đồ ăn do bà nội làm sẵn, cho nên nàng không chạy qua văn phòng của Quý Thanh ăn chực.
Thứ nhất, nàng bận ôn tập cho kỳ thi đại học sắp tới.
Thứ hai là gần đây nữ chủ Úc Vi Nhi đã nhận thấy quan hệ giữa nàng và Quý Thanh bất bình thường. Dù sao thầy giáo và học sinh yêu đương cũng khá phản cảm, chẳng may bị lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cả hai.
Nhưng Vãn Vãn không ngờ, Quý Thanh sẽ chủ động tìm đến nàng.
"Vãn Vãn, cháu đứng đấy làm gì? Kia là?" Lúc này đằng sau có tiếng hỏi của bà nội cất lên.
Tức khắc chân tay Quý Thanh quýnh quáng hết cả, đây là lần đầu tiên hắn đụng mặt thân nhân nàng, đang sốt ruột toan tránh mặt.
Vãn Vãn vội vàng nói: "Bà nội, đây là Quý lão sư dạy ngữ văn lớp cháu. Thầy ấy đến dạy kèm cho cháu để chuẩn bị thi đại học."
Quý Thanh gắng sức bình tĩnh nhất có thể, nở một nụ cười ôn hòa: "..."
Hắn nên gọi bà nội Vãn Vãn là gì nhỉ?
Nhưng sau khi bà nội trông thấy bộ dạng tuấn tú của hắn chỉ mỉm cười hiền từ: "Hóa ra là thầy dạy Vãn Vãn, mau vào nhà ngồi!"
Ba người cùng nhau bước lên cầu thang.
Bà nội đi trước, Vãn Vãn và Quý Thanh sóng vai bước theo sau, nàng lén khều tay hắn, nói nhỏ: "Anh cứ gọi là bà nội được rồi. Bà hiền lắm, đừng sợ!"
Hắc Huyền đậu trên vai hắn trợn trắng mắt, Ma Chủ đại nhân đạm mạc thong dong ngày thường biến đâu mất rồi, vừa chạm mặt thân nhân của tiểu mỹ nữ, liền căng thẳng đến vậy.
Mặt Quý Thanh lại đỏ ửng, tâm trí bắt đầu suy nghĩ miên man, em ấy.. có ý gì?
Em ấy cho phép hắn gọi bà nội, chẳng lẽ..
Hắc Huyền nghe được nội tâm phấn hồng của Quý Thanh, ghét bỏ vươn cánh bay đi.
"Điểu đi trước đây." Nó vẫn nên ngoan ngoãn lánh mặt, bằng không ở lại vừa phải làm bóng đèn, vừa không có quỷ hồn mà ăn.
Quý Thanh thuận lợi bước vào trong nhà "vợ".. à không, nhà Vãn Vãn. Bà nội bưng một ly nước lọc ra, hiếu khách nói.
"Trong nhà không có trà, chỉ có nước sôi để nguội, mong Quý lão sư không chê.."
"Không chê." Quý Thanh buột miệng thốt ra, rồi sau đó lại lập tức nói tiếp: "Bà nội, ý cháu là nước sôi tốt cho sức khỏe, cháu cũng thường xuyên uống nước sôi.."
Bà nội nghe xong bật cười vui vẻ, "Quý lão sư, đừng khách khí, mau ngồi xuống đi!"