"Ai da! Ai da!" Mấy tên còn lại liên tiếp bị quăng ngã sóng soài trên mặt đất, cả người ướt sũng chật vật.
Bọn họ quay đầu nhìn Quý Thanh bình tĩnh thong dong đứng đó như thấy quỷ, nhanh chóng nâng nhau dậy, ù té chạy vào trong mưa.
Vãn Vãn nào biết tình hình ra sao, chỉ bội phục những người đội mưa chạy về kia. Tuy rằng đang là mùa hè, nhưng gió buổi tối cũng có chút lạnh lẽo.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mấy người xung quanh đã mất kiên nhẫn lục tục bung dù rời đi.
Đợi thật lâu cũng chẳng thấy cơn mưa này chịu ngớt. Gọi điện thoại thì tài xế không bắt máy, thả thông linh hạc cũng không thấy hồi âm. Quý Thanh nhíu chặt hàng lông mày, nói với Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cô đợi ở đây chút, tôi về xe lấy dù."
"Ừ! Anh đi đi."
Quý Thanh bước vào trong mưa, thân ảnh nháy mắt biến mất chẳng chút tăm hơi.
"Ủa.. Mình mới bị hoa mắt hả ta?" Một người phục vụ trong tiệm gãi đầu, hồi nãy rõ ràng nàng thấy một đôi nam thanh nữ tú đang trú mưa, sao giờ chỉ còn mỗi cô gái đứng đó.
Lát sau, chiếc xe hơi quen thuộc chầm chậm băng qua màn mưa, đỗ xịch xuống cạnh bậc thềm. Cánh cửa xe mở ra, một thân ảnh cao lớn bung dù đi về hướng Vãn Vãn. Dưới cơn mưa to như trút nước, những kẻ qua đường đều đang vội vã chạy về nhà, chỉ mỗi thân ảnh kia vẫn giữ tốc độ không nhanh không chậm tiến tới, tạo cho người ta cảm giác đĩnh đạc thong thả.
Quý Thanh vốn dĩ mang khuôn mặt tuấn tú, khí chất đạm nhiên thanh nhã, màn mưa kia tựa như một bức tranh thủy mặc, còn hắn là tiên nhân hạ phàm siêu độ chúng sinh.
"Vãn Vãn, chúng ta đi thôi." Quý Thanh bấy giờ đã tới sát bên nàng.
Thiếu nữ cũng mỉm cười ghé vào người hắn. Cả hai sóng đôi đi tới cửa xe, Quý Thanh lịch sự mở cửa trước giúp nàng ổn định chỗ ngồi.
Lộ trình về nhà phải mất nửa giờ đồng hồ, dạo chơi cả buổi chiều cũng hơi mệt mỏi, Vãn Vãn bèn dựa ra sau ngủ thiếp đi.
Quý Thanh đưa mắt nhìn ngắm sườn mặt đương say ngủ của nàng, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
[ Tích! Hảo cảm cộng thêm 5 điểm, độ hảo cảm trước mắt là 79%!]
"Ma Chủ đại nhân, Điểu đã trở lại.." Một con hắc điểu xuyên qua cửa kính phi vào.
Quý Thanh đánh lái, thần sắc nhàn nhạt, "Đi đâu mà về trễ vậy?"
"Hôm nay Điểu cùng con nhóc kia đã cứu một người.." Hắc Huyền ợ một cái, "No chết mất, con yêu vật kia.."
"Nhỏ giọng chút." Ngữ khí hắn mang theo chút cảnh cáo.
"Tiểu mỹ nữ đang ngủ hả.." Hắc Huyền bay lên đằng trước nhìn nhìn Vãn Vãn đương say giấc, nói: "Người hôm nay Điểu với con nhóc kia cứu là ông nội của vị đại nhân kia.."
"Hắn?" Quý Thanh nhướng mày.
Hắc Huyền đáp xuống cạnh vô lăng đi tới đi lui, "Đúng vậy, có lẽ gần đây vị đại nhân kia không ở trong nội thành, vài con yêu vật đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Ma Chủ đại nhân, chuyện này chúng ta có cần nhúng tay không?"
"Không cần, hắn sẽ tự biết mà xử lý." Quý Thanh lạnh nhạt đáp.
Chốc lát sau, xe đã đỗ trước cổng nhà Vãn Vãn ở.
"Vãn Vãn, tới nơi rồi!" Quý Thanh nhỏ giọng khẽ gọi nàng.
Vãn Vãn mở đôi mắt đương mê ngủ ra, liền thấy bản thân đang ở trước cổng nhà mình.
"Đến nhanh vậy hả? Oáp!" Nàng ngáp dài một cái.
Quý Thanh nhanh chóng bước xuống mở cửa xe, ân cần bung dù tiễn nàng đến cửa, dõi theo cho đến khi thân ảnh nàng biến mất khỏi tầm mắt.
"Đại nhân, ngài cùng tiểu mỹ nữ.." Hắc Huyền lo lắng nói, nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm của Quý Thanh, cuối cùng vẫn im bặt.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, hắn mới là ác ma bị nàng hấp dẫn, dù cho bản thân có trầm luân sa đọa cũng phải kéo theo thiên sứ xinh đẹp kia, đến chết cũng không muốn buông tay.