Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 102




Thanh kiếm màu ngân bạch chậm rãi phiêu đãng trước mặt Vãn Vãn, tựa như đóa sen thanh nhã tản ra luồng khí mát lạnh, trên chuôi kiếm điêu khắc vô số phù văn cổ xưa, thân kiếm hòa quyện cùng ánh mặt trời tạo thành khối hàn quang, lưỡi kiếm tựa sương tuyết, trên thân kiếm khắc rõ ràng hai chữ: Nguyệt Thần.

Vãn Vãn hít vài hơi thật sâu, vươn tay bắt lấy thanh kiếm trước mặt, tức khắc cảm giác lạnh lẽo truyền tới. Nàng còn chưa kịp xem Thần Khí thượng cổ ra mô ra tê gì đã bị vô số thị vệ chạy tới vây xung quanh.

"Vừa nãy là chuyện gì mới xảy ra, hình như thần trông thấy một đạo ánh sáng rất mãnh liệt.."

"Vương phi, người không bị gì chứ.."

"Vương phi, người có bị thương không?"

Vãn Vãn chậm rãi hạ xuống mặt đất, một tay cầm kiếm, tay kia xua xua: "Ta không bị gì cả, các ngươi mau đi cứu người đi!"

Thấy nàng không xảy ra việc gì, thị vệ an lòng lập tức tản ra.

Vãn Vãn cúi đầu nhìn kiếm trong tay, đây là Thần Khí thượng cổ ư? Thứ này thật sự có thể diệt Thần?

[ Ký chủ không cần nghi ngờ khả năng làm việc của hệ thống.] Thanh âm lạnh băng của Thái Hạo đột ngột vang lên.

Vãn Vãn giật mình suýt chút nữa cắn phải lưỡi, Thái Hạo thúi, lại nghe trộm nàng nói thầm.

Bầu trời nhuốm màu vàng kim, từng tia chớp đỏ trắng đan xen, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Gilgamesh cùng Enkidu còn đang ở trên đó tử chiến với Thiên Ngưu.

Hiện tại nàng chỉ có thể lực bất tòng tâm đứng nhìn, tất cả những gì nàng làm được là trở thành hậu phương vững chắc, tận lực cứu chữa con dân.

Thu hồi Thần Khí vào không gian, Vãn Vãn vội vàng chạy đến những địa phương bị Thiên Ngưu tàn phá.

Chiến đấu giằng co một ngày một đêm, cuối cùng Thiên Ngưu bị trọng thương, sau đó liều mạng phá cổng thành chạy trốn.

Trong Vương thành lúc này cũng là một mảnh hỗn loạn, may mắn Vãn Vãn đã làm tốt công tác chuẩn bị từ trước, tuy rằng có người bị thương nhưng chưa ai phải bỏ mạng.

Sắc mặt Gilgamesh cùng Enkidu lúc trở về đều sa sầm. Hai người bọn họ liên thủ mà cũng không thể giết chết Thiên Ngưu, còn để xổng mất nó. Lại nói con Thần Thú này cũng thật là giảo hoạt, căn bản là khôn hơn mấy con trâu bình thường gấp hàng chục lần, nó thấy đánh không lại bọn họ liền quậy cho Vương thành tan nát rồi bỏ chạy.

Trên người Gilgamesh có chút vết thương ngoài da, còn tình hình Enkidu nghiêm trọng hơn rất nhiều, hắn bị Thiên Ngưu húc gãy mấy cái xương sườn.

Vãn Vãn ở ngoài giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, liền vội vàng chạy về cung. Nhìn thấy bộ dạng bọn họ như vậy, trong lòng có chút đau đớn xót xa, lại càng thêm quyết tâm giết chết tiện nhân Inanna kia càng sớm càng tốt.

Thị nữ bưng tới các loại dược trị ngoại thương, Enkidu đã sớm tự mình hồi tẩm cung, Vãn Vãn liền phân phó Raffith đi chăm sóc hắn.

Ngay từ đầu nàng đã cực kỳ không ưa Enkidu, sau lại phát hiện hắn trở thành bằng hữu của Gilgamesh, tính tình lại khá tốt. Chỉ là về phương diện sinh hoạt cá nhân còn rất nhiều khiếm khuyết, dù sao trước đây hắn cũng đã quen sống chung với một bầy dã thú. Kỳ thật hắn cùng Raffith khá xứng đôi, Vãn Vãn không ngại phiền ra tay tác hợp cho bọn họ chút đỉnh.

Tại tẩm cung, Gilgamesh đã cởi bỏ áo ngoài, trên cánh tay, ngực hắn đều bao phủ những vết thương lớn nhỏ, vết máu loang lổ hòa với làn da trắng trẻo trông cực kỳ ghê người.

Vãn Vãn duỗi tay nhẹ nhàng ve vuốt thương tích, đau lòng bôi thuốc mỡ lên cho hắn, còn nhẹ nhàng thổi thổi.

Mắt nàng ầng ậc nước, khụt khịt nói: "Vương.. Anh có đau lắm không?"

Gilgamesh bỗng dưng cúi người hôn lấy đôi môi đỏ au mềm mại của nàng, sau phút chốc đắm chìm quyến luyến, hắn lười biếng nhìn nàng: "Chỉ cần hôn em xong liền không đau nữa."

"Anh!" Vãn Vãn thẹn thùng hô.

Gilgamesh duỗi tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, lau sạch nước mắt vương trên mi nàng, "Mấy vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì. Eliya, sau này không có sự cho phép của bổn vương thì không được khóc thút thít khó coi như vậy."

Vương phi của hắn vốn dĩ nên ở trong vòng tay hắn bảo hộ, vĩnh viễn vui tươi mà sống.