Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ

Chương 87: Hắc Lang đột biến




Hai ngày sau.

Trình Ý xử lý xong điểm dừng chân nhìn cô gái nhỏ cảm xúc sa sút, quan tâm hỏi, "Sao rồi, Hắc Lang nó vẫn chưa tỉnh sao?"

Nhiễm Tái Tái trong lòng rất bất an, "Ừm, thăng cấp đến bây giờ đã hai ngày, nhưng một mực không có dấu hiệu thức tỉnh, cũng không biết có chuyện hay không?" Vừa nói, mắt đều nhanh đỏ lên.

Trình Ý đau lòng ôm chặt cô trong ngực, hôn trán cô một cái, trấn an nói, "Tôi thấy hơi thở nó hết thảy đều bình thường, có lẽ cách thăng cấp ba không giống động vật biến dị thông thường, động vật biến dị có thể khống chế zombie chỉ có mình nó! Đừng quá lo lắng, chí ít không phản ứng xấu."

"Nhưng vì sao còn bất tỉnh..." Cô gái đáng thương hít mũi một cái, sau đó nghĩ đến cái gì, chờ đợi ngẩng đầu, "Hôm qua gặp được thủ lĩnh Dư Chi, anh ta không phải cấp ba hệ cây sao, hệ cây có thể cung cấp sinh lực tràn đầy, để anh ấy đến giúp Hắc Lang nhìn ~ "
"Ngô..." Trình Ý sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, có chút do dự. Hôm qua trên đường, đi qua khu vực nguy hiểm thứ hai, thành phố H đông đúc, vừa vặn đuổi kịp đội muốn ra khỏi thành ước chừng trăm người bị zombie vây lại gian nan, vì bọn họ hiện tại tất cả đều là cấp ba, cho nên suy nghĩ một chút, mặc dù gian nan, nhưng mấy người vẫn giúp bọn họ một tay, về sau, dựa vào dị năng tinh thần của Cố Thành, chọn tuyến đường ít zombie nhất, bọn họ cuối cùng cứu đội kia hoàn hảo không chút tổn hại trốn khỏi thành phố H. Mà thủ lĩnh đội gần trăm người ấy là Dư Chi cấp ba hệ cây lại phong độ nhẹ nhàng, mặc dù anh ta nhìn thấy Tái Tái đơn giản ngụy trang, cũng bị khí chất hòa phong tư tuyệt mỹ hấp dẫn, mấy lần đều uyển chuyển tìm hiểu với hắn, hắn đều nghĩ cách chuyển chủ đề...
"Để anh ta giúp Hắc Lang xem một chút đi, chú, em có thể tránh!" Nhiễm Tái Tái có chút bĩu môi, dùng cặp mắt lấp lóe như sao tràn ngập thủy quang nhìn người đàn ông.

"Tốt a ~" Chịu không được cô yếu ớt khẩn cầu, Trình Ý gật đầu đồng ý.

Một giờ sau, khi Nhiễm Tái Tái nhìn Hắc Lang phát hiện, dị năng hệ cây vẫn có hiệu quả nhất định, chí ít, Hắc Lang hô hấp càng thêm thong thả, mà sinh lực trong cơ thể tràn đầy, ngay cả cô bên người nó đều có thể cảm thấy sinh mệnh lực bộc phát.

Buổi tối, Nhiễm Tái Tái còn muốn trông coi Hắc Lang, bị Cố Thành cưỡng ép ôm, "Em tiều tụy đi rồi, đêm nay ngoan ngoãn ngủ, phòng ngủ anh đã dọn dẹp xong, Hắc Lang chúng ta trông thay em." Khuôn mặt chàng trai góc cạnh rõ ràng, mày kiếm đen đặc anh tuấn khẽ nhíu, biểu hiện sự đau lòng của anh.
"Nhưng..." Nhiễm Tái Tái giãy dụa, có chút không yên lòng.

"Nếu em không muốn ngủ, chúng ta có thể làm chuyện khác, hả?" Dừng bước, môi Cố Thành nhẹ câu, mắt đen ám trầm, tà khí bức người nhìn cô.

"Không muốn... Hư, em sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi ~" Chịu không nổi ánh mắt đàn ông nóng rực, Nhiễm Tái Tái vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực của anh, nũng nịu. Cố Thành cũng chỉ dọa cô một chút, nhìn cô thật muốn ngủ, liền ôn nhu ôm cô lên giường, đắp kín chăn, nhìn cô ngủ thϊếp đi mới đứng dậy.

...... Nửa đêm.

"Rống —— rống —— —— "

'Là tiếng Hắc Lang', Nhiễm Tái Tái đang ngủ say bỗng nhiên đứng dậy, không kịp xỏ giày, chân trần nhanh chóng chạy đến phòng Hắc Lang. "Sao rồi?... Vì sao... Dạng này..." Nhiễm Tái Tái nhìn Hắc Lang trong đám lửa kêu thảm lăn lộn, nháy mắt đau lòng vô cùng, trong mắt ánh nước, vội vàng định tới gần. "Hắc Lang!"
Trình Phong cùng Giang Nhữ chặn ở cửa ôn nhu ngăn cô lại, Trình Phong khéo hiểu lòng người giải thích cho cô, "Đừng đi, lửa này là đột nhiên từ trong thân thể nó toát ra, hẳn là thức tỉnh dị năng!"

Giang Nhữ gật đầu, "Ân, nó kêu thảm vì thân thể của nó không biết tại sao như rất đau, có lẽ là do lửa, ngọn lửa này, anh đã thử, toàn thân bọc băng cũng không đến gần được nó một mét! Rất cường đại!"

Cố Thành nhắm chặt hai mắt lúc này vừa vặn mở to, thần sắc nghi hoặc hiếu kỳ, "Anh dùng tinh thần lực xem, nó hình như cảm giác được, phản hồi sóng tinh thần, ý là... dựng lại? Còn có... Muốn Tái Tái?"

"Ý là con sắc lang này đến bây giờ còn nhớ cô gái của chúng ta?..." Cảm giác lo lắng ban đầu của Trình Ý biến mất, hai tay vòng ngực, trêu tức, "Hắc Lang a, cô gái của chúng ta mày cũng đừng nghĩ, nếu mày thăng cấp thành công, ta có thể cân nhắc tìm sói cái đẹp mắt cho, OK?"
"Muốn em sao? Hẳn là để em qua dùng dị năng trị liệu " Nhiễm Tái Tái mắt nước mịt mờ đột nhiên sáng lên, không để ý Giang Nhữ cùng Trình Phong ngăn cản, lấy ánh sáng bọc thân, muốn tới gần nó, "Lúc ấy thu phục nó, nó không thương tổn em, hiện tại cũng sẽ không.", ánh mắt nhìn Cố Thành cùng Trình Ý kiên định, "Mặc kệ có chuyện, em muốn thử một chút, dị năng của em với nó rất có ích lợi, các anh không cho em đi, nếu nó ... Chết rồi, em sẽ hận mọi người!"

Không biết là sợ Hắc Lang có biến cô sẽ hận bọn họ, hay cho rằng cô dù cho có ánh sáng phòng ngự cũng không vào được ngọn lửa, Trình Ý cùng Cố Thành liếc nhau đồng thời dịch chuyển thân thể, mặc cho cô đến vòng lửa.


"Tư tư —— tư tư —— xuy xuy tư tư ——" Ánh sáng trắng tiếp xúc với ngọn lửa, phát ra tiếng chống đỡ kịch liệt tan rã, vào hỏa diễm đang bao vây Nhiễm Tái Tái lúc này mới ý thức được vì sao Giang Nhữ nói hỏa diễm này rất cường đại, vì bình thường ánh sáng bọc vào cô không e ngại nhiệt năng, nhưng bây giờ, tầng hỏa diễm này cấp tốc thôn phệ cùng tiêu hao ánh sáng của cô, cô trong ánh sáng thậm chí có cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt đau, tiếp tục như vậy, cô cũng không đến bên Hắc Lang được, thế nhưng, nhiệm vụ đã lâu như vậy, trực giác của cô nói, đây nhất định là cơ hội tốt nhất.
"Hắc Lang, tao là Tái Tái, mày cho tao đi, tao sẽ giúp mày, tê, đau quá! Hắc Lang ——, mày có thể nghe được sao? Tao là Tái Tái!" Tiếng cô gái kiều nộn vì đột nhiên đau đớn mà ủy khuất, sau đó, kỳ tích xuất hiện! Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hỏa diễm bỗng nhiên không tư tư đối kháng ánh sáng nữa, mà ngọn lửa màu đỏ sậm như bao vây lấy cô làm trung tâm.

"Hắc Lang ——" Nhiễm Tái Tái bị ngọn lửa đẩy đến bên nó, nhìn Hắc Lang dưới thân không bị hỏa diễm đốt cháy, do dự một chút, chậm rãi thu ánh sáng, sau đó thử vươn tay thăm dò, sờ lông tóc Hắc Lang đen kịt sáng ngời, hả? Cũng chỉ ấm áp, thử chậm rãi đưa năng lượng ánh sáng vào thân thể của nó.

Ngoài vòng hỏa diễm, Trình Ý híp mắt đen, thử tới gần một cái, sau đó lại lui trở về, 'Hừ, sắc lang, đối đãi khác nhau'. Bất quá nhìn cô gái tiếp tục dị năng, Hắc lang gào thét kêu thảm thật đang từ từ yếu bớt, thân thể cũng run rẩy thả lỏng, liền cũng tùy ý cô gái đợi bên cạnh nó.
"Rống ——" Hắc Lang được bổ sung năng lượng thật lớn, cảm giác năng lượng tích trữ đã đầy đủ, có thể tiến hành bước kế tiếp, liền chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu gầm rú một tiếng to. Sau đó, "Hô ——" Ngọn lửa màu đỏ dần cạn đột nhiên đỏ thẫm, đột nhiên che lại thân ảnh nó cùng cô.

"A —— Tái Tái?" Mấy người đàn ông mắt đen cấp tốc co rút, theo bản năng hô một tiếng, chuẩn bị lao vào hỏa diễm.

"Em không sao ——" Tiếng nói nhu hòa mềm non ngăn bọn họ, trấn an nói, "Nhiệt độ lên cao một chút, nhưng không đốt thương em, toàn thân nó xương cốt đều đang động, thật thống khổ, em vẫn tiếp tục thi triển dị năng. Các anh cứ đi gác đêm bình thường, không sao!"

Sau một tiếng...

"Rống —— ——" đột nhiên, Hắc Lang lại thống khổ kêu thảm một tiếng thật dài, toàn thân nó đột nhiên kéo dài, tứ chi run rẩy, quanh thân bị ngọn lửa màu đỏ bao khỏa rèn luyện, mà đợi hỏa diễm dần dần trở nên mơ hồ, một thân ảnh hình người bên trong dần dần rõ ràng, làn da màu đồng cổ, cơ bắp trên thân thô sáp thực thực, giống từng tảng đá kiên cố, con mắt nhìn cô chăm chú màu vàng óng, thấy cô đứng bên cạnh, miệng nhỏ há to, hai mắt trợn tròn, biểu tình lạnh lùng nhu hòa xuống, cường thế thừa dịp cô ngu ngơ, trong nháy mắt ấn cô ngã nhào xuống nệm, thanh âm hùng hậu có một chút khàn khàn tuyên cáo bên tai cô, "Giống cái của ta!"
"Hắc Lang?!" Đại biến thành người khiến Nhiễm Tái Tái không kịp kinh hô, trái tim cô đột nhiên rụt lại, vì áp sát quá gần, nhiệt khí trên người nó hun khuôn mặt nhỏ hồng đỏ, cô chóng mặt chần chờ tay vỗ lên lồng ngực đàn ông kiên cố hữu lực.

"Gọi ta là Hắc Diễm ——" Nắm chặt tay nhỏ sờ loạn lồng ngực mình, Hắc Diễm hôn lên miệng nhỏ từ thật lâu trước đó muốn nhấm nháp, quả nhiên, mùi hương ngây ngất nơi chóp mũi càng thêm nồng đậm, cực kỳ câu nhân nghiện, lập tức đầu lưỡi lớn nóng hổi cường ngạnh nhét vào trong miệng cô, xẹt qua hàm răng cô trắng noãn trơn ướt, tàn khốc cướp đoạt ngọt ngào trong miệng cô.

"Ngô... Nhẹ... Chút..." Tên này không có kỹ xảo hung hăng càn quấy, hút cắn cánh môi cô mềm non thơm ngọt, câu trượt đầu lưỡi cô hương, cuốn vào trong miệng mút rất lâu, một chút nước bọt không kịp nuốt vào từ khóe miệng chảy ra, theo cằm cô như ngọc trắng nõn trượt xuống.
"Rất ngọt!" Hắc Diễm hiển nhiên rất hài lòng thưởng thức hương vị, cô gái bị thân có chút mê muội, nhẹ nhàng phất tay, quần áo cô gái liền bị ngọn lửa thiêu đốt mất, thân thể trần trụi mê người trắng noãn dán chặt lấy nó.

��Xp��/