Hửm?
Sùng Lẫm vốn đang cầm Dưỡng Hồn Đan chuẩn bị nuốt dừng lại, ngưng thần nghe xong liền lạnh lùng, nàng kêu tên hắn? Một nữ tu Trúc Cơ kỳ có thể xuyên qua cấm chế của hắn? Hắn sơ hở chỗ nào sao?!
Lúc này, thanh âm nỉ non lại lớn hơn, "Tiên Quân Sùng Lẫm..."
Sùng Lẫm nhìn cấm chế Trúc Cơ kỳ của nàng, thần thức trực tiếp vượt qua.
Lúc này, trong sơn động u ám không có ánh lửa, nhưng từ ánh trăng hắt qua cửa động có thể nhìn thấy thiếu nữ đã trồi lên mặt nước, lúc này đang bất lực nằm sấp bên hồ, tóc dài ướt dầm dề rối tung ở sau lưng, gắt gao uốn lượn theo đường cong nhu nhược.
Lúc này, thiếu nữ căng chặt thân thể, môi vô thức cắn, thanh âm mơ hồ không rõ run rẩy tràn ra, "Ưʍ... Nóng quá... Tiên Quân, em rất khó chịu..."
Theo động tác của nàng, tóc dài trượt xuống, dải yếm lụa hơi lỏng ra, da thịt trắng nõn như ngọc được tóc đen điểm như lóe sáng. Sùng Lẫm hững một hơi thở, ánh mắt nhịn không được dừng lại trên eo thon của nàng.
"Tiên Quân Sùng Lẫm..." Thiếu nữ kiều nộn, gương mặt ửng hồng, ánh mắt phong tình vạn chủng giờ phút này mông lung hơi nước, nàng đã đắm chìm trong bể tìиɦ ɖu͙ƈ, da thịt bạch ngọc nhàn nhạt hồng, mồ hôi dọc theo gương mặt chảy xuống, thân thể căng chặt, cố gắng khắc chế, mỗi khi nàng hô hấp dồn dập đều sẽ ôm chặt một tấm da thú, "Tiên Quân Sùng Lẫm... Tiên Quân... chàng ở đâu... cứu em với..."
Hỏi hắn ở đâu à? Sùng Lẫm hồ nghi nhìn tấm da thú kia,... Ồ? Người trong tranh là hắn sao?
Nhìn nàng cứ túm chặt lấy mảnh da, Sùng Lẫm hiểu ra, đúng vậy, chính là hắn! Nói đúng ra, đấy là hắn mấy năm trước. Đó là hắn khi đột phá thành công Hóa Thần kỳ, được ban cho Huyền Thiên Kiếm, tuy rằng hắn vốn là kẻ đạm nhiên, nhưng trong mắt cũng không che dấu được hưng phấn, bức vẽ đó là khi hắn vung Huyền Thiên Kiếm chém Cổ Độc thú đang tấn công một đám người, vốn hắn chẳng hứng thú xen vào việc của người khác, chỉ là hắn đang cần lấy nọc độc của Cổ Độc thú, thuận tay cứu đám người đó ~~
"Tiên Quân Sùng Lẫm... Em chết mất... Chàng đã cứu em... Em còn phải báo đáp chàng... Hu hu... Em vẫn chưa báo đáp được chàng..." Tiếng khóc nỉ non lôi hắn về hiện tại.
Sùng Lẫm nháy mắt bừng tỉnh, đúng vậy, lúc ấy trong đám người hình như có dệ tử mới của Hợp Hoan Tông, cho nên cô thiếu nữ này muốn báo đáp hắn sao?! Trùng hợp thật, lần này mình lại nhặt được nàng. Hay thật, với người chẳng có mấy chuyện vãn như hắn nàng lại có thể liên quan đến hai lần, quả là kỳ tích!
"Huhu Tiên Quân... Em phải là... Đạo lữ... để theo chàng..." Thiếu nữ ôm chặt tấm da, thân thể hơi nâng lên, vô thức để lộ hai nửa bầu ngực tròn trịa hơi động dưới lan yếm phập phồng, vô cùng mỹ lệ mê người.
Sùng Lẫm trai tân không khỏi cứng người, hai tai lùng bùng hai chữ, "Đạo lữ..."
"Nhưng, Tiên Quân Sùng Lẫm ơi... Em không làm nổi... Chăm chỉ nỗ lực... vẫn cách chàng quá xa... Hu hu... Em phải làm sao bây giờ..." Thiếu nữ mở to đôi mắt sương mù mênh mông, thành kính mà tuyệt vọng nhìn bức họa, giống như đang nhìn hắn, nước mắt nhỏ giọt như băng châu.
Ánh mắt ấy mãnh liệt chấn động tâm thần Sùng Lẫm, chấn động ấy trực tiếp chạm vào linh hồn hắn, Sùng Lẫm lập tức thu hồi thần thức.
Sư phó hắn bắt hắn ra ngoài rèn luyện, nói muốn hắn phải trải qua tình yêu, vui vẻ, giận dữ, thích thú, sợ hãi, đau buồn, tàn độc và du͙ƈ vọиɠ. Chính hắn kỳ thật cũng biết tính cách mình quá mức lãnh đạm, một lòng theo đuổi đại đạo, nhờ thiên phú và kỳ ngộ không ngừng ưu ái, hắn chưa bao giờ phải mãnh liệt mong muốn cái gì. Mà yêu ư, hắn luôn cảm thấy ngưỡng mộ sư phó của mình, nhưng khi hắn dấn thân vào mộng yêu ảo cảnh, hắn đã thất bại thảm hại.
Nhưng chạm đến ánh mắt si mê của nàng nhìn người trong tranh, hắn lại có cảm giác như sư phó nói, thật là kỳ lạ...
Sùng Lẫm bỏ lại Dưỡng Hồn Đan vào bình ngọc cất đi, chậm rãi đứng lên, phất tay mở cấm chế, bay vào trong rừng.
.................................................................................
Nàng mặc một bộ quần áo khác, thúy yên sam lam nhạt phối hợp váy lụa yên la trắng hoa nhài, đơn giản lại không mất phong nhã. Động tác rất tiêu chuẩn, nhưng vì vừa mới trải qua bể dục, lại vô cùng mê người kiều mị. Gần như thế, hắn phát hiện ánh mắt nàng rất ngắn, sương mù mông mông, phá lệ liêu nhân.
Hắn lấy lại bình tĩnh, dời ánh mắt theo bản năng, nhàn nhạt trả lời, "Giao dịch công bằng thôi!"
Nam nhân vẫn bình thường bên ngoài, xa xa nhìn qua rất văn nhã tuấn tú, cặp mắt lạnh nhạt lại bình tĩnh, Nhiễm Tái Tái đoán không ra mấy trò nàng diễn hắn đã xem được bao nhiêu.
Nhìn con mồi hắn đang cần, nàng chần chờ nói, "Bởi vì ta linh khí không đủ không chịu được lạnh, cho nên mới đốt lửa, con mồi của ngài ta có thể nướng giúp." Ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng rất nghiêm túc gật đầu, "Ta cũng có chút khéo tay!"
Sùng Lẫm nhìn nàng, do dự một chút, liền đưa con mồi qua.
Một lát sau, mùi thịt nướng thơm lừng truyền ra, Nhiễm Tái Tái nhìn Sùng Lẫm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần không có phản ứng một cái, ngay sau đó nàng lấy ra hương thảo, muối và mật ong.
Phết mật ong, muối cùng hương thảo lên, mùi thịt càng ngày càng đậm đà, Sùng Lẫm cuối cùng mở mắt ra, nội tâm tuy kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nhìn thoáng qua thịt nướng.
Nhiễm Tái Tái nhìn Sùng Lẫm đã mở mắt ra, trong lòng hơi vui vẻ, cẩn thận mang thịt sang cho hắn, đứng dậy tới gần, đưa tới trước mắt Sùng Lẫm.
Sùng Lẫm bình tĩnh tiếp nhận.
Nhiễm Tái Tái trở lại chỗ cũ, tiếp tục nướng thêm, ánh mắt dò hỏi nhìn Sùng Lẫm, giống như chờ mong, "Ăn ngon không? Ăn ngon không?"
Sùng Lẫm không nói gì, an tĩnh ăn, thịt nướng rất vừa, hương vị tươi ngon, hương vị mới lạ hỗn hợp kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng tham ăn, dư vị vô cùng.
Nhiễm Tái Tái thấy Sùng Lẫm không nói gì nhưng vẫn ăn, trong lòng thoáng yên tâm, quả nhiên, tài nấu nướng hệ thống cho vẫn rất hữu dụng, hẳn là có thể tạo ấn tượng với tên nam nhân lạnh nhạt này.