“Xin chào Nhiễm tiểu thư, tôi là phóng viên Thanh Tuyết của tờ Tân giải trí, rất vui được gặp cô tại đây, ngày hôm qua cô đã thành công đoạt chức quán quân Vút bay, ca khúc mới < Cánh thiên sứ > được đông đảo người hâm mộ yêu thích, xin hỏi bài hát này cô định khi nào chính thức phát hành?” Nhìn cô gái ngày hôm qua mình còn khen nức nở đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mắt Thanh Tuyết sáng ngời, nhanh chóng đặt câu hỏi.
Nhiễm Tái Tái đang trên đường tham gia buổi đọc kịch bản, bỗng nhiên bị ngăn lại, thoáng sửng sốt, gạt lại kính râm trên mặt, nhợt nhạt cười, “Chị Thanh Tuyết không cần khách khí như vậy, gọi em là Tái Tái thôi ạ. Ừm, bài Cánh thiên sứ đang được lên kế hoạch sẽ chính thức phát hành dưới dạng single sau khi em ký hợp đồng với công ty giải trí Chính Hoằng ạ!”
Cô gái trước mắt dù bị đột nhiên quấy nhiễu cũng không nhíu mày khó chịu, khí chất dịu dàng, ánh mắt mềm mại, khóe miệng mang theo cười nhạt, nói chuyện bình dị gần gũi, Thanh Tuyết vốn rất có hảo cảm càng thêm vừa lòng, gật đầu tỏ vẻ tán thành, lại nói thêm, “Ca khúc dễ nghe, tôi cũng đặc biệt thích, tin tưởng nhất định có thành tích tốt hơn nữa, hơn nữa Tái Tái tốt như vậy, fan hâm mộ sẽ càng nhiều. Em có thể ký tên cho tôi trước không, chờ về sau em trở thành siêu sao quốc tế, chữ ký này sẽ đáng giá lắm ~”
Nhiễm Tái Tái thấy cô phóng viên trước mắt rất thiện ý cũng hảo cảm, cảm giác không được tự nhiên cũng liền biến mất. Thuận theo những câu hỏi của Thanh Tuyết, cô trả lời rất nhiều về chính mình, lại phối hợp chụp mấy tấm ảnh, mới tiếp tục lên lầu.
Lần này là buổi đọc kịch bản lần đầu của dàn cast Mỹ nhân ngư cùng tổ đạo diễn, Thẩm Oánh đã chờ ở đó, thấy cô liền lập tức đón, “Tái Tái, hôm nay đọc kịch bản không chỉ có Đàm Đạo, mà còn có nam chính Tả Thương Minh, hơn nữa để tăng cảm giác về nhân vật, Đàm Đạo yêu cầu cô thay phục trang diễn trước một đoạn, sau là cùng nam chính diễn đôi một đoạn!”
“Ân? Tả tiên sinh thật sự tới sao?” Mắt Nhiễm Tái Tái hơi lóe, nửa câu sau của Thẩm Oánh bị trực tiếp bỏ qua, vẻ mặt lại hoàn toàn là vui mừng được gặp thần tượng. Thực tế, theo tính cách nghiêm cẩn của Đàm Đạo, diễn đôi gì đó cô đều đã chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Oánh giật đầu khẳng định, thúc giục cô gái đang hưng phấn của mình tới phòng hóa trang. Lần này chuyên viên trang điểm chỉ trang điểm nhẹ, tóc cũng chỉ vấn đơn giản, trang phục một thân váy trắng ngang gối, trang trí duy nhất chút ren voan trước ngực.
Vốn dĩ quần áo không hề nổi bật, nhưng Nhiễm Tái Tái mặc vào lại rất kinh diễm, vì diện mạo Nhiễm Tái Tái thanh thuần dịu dàng, mặc váy trắng càng thêm vẻ nhu mĩ động lòng người, hơn nữa vòng eo cô rất nhỏ, theo đường cắt eo càng khiến bé nhỏ, cùng đôi chân trơn bóng non mịn cân xứng, thật sự đẹp hút hồn...
Khi cô đẩy cửa bước vào, bước chân không nhanh không chậm, phong thái được nghiêm khắc rèn giũa, khí chất dịu dàng trầm tĩnh mang lại cho người ta một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, mỹ nữ nhân như vậy, cho dù cô ấy không nói lời nào, mỗi ngày nhìn ngắm cũng là một sự hưởng thụ!
Cho dù Tả Thương Minh vốn không mấy hứng thú với người xung quanh cũng nhịn không được ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô một cái. Sau đó, ánh mắt vốn lạnh lùng chậm rãi thay đổi thành dị thường lửa nóng, một cái liếc mắt khiến anh vốn dĩ nghiêm cẩn giật mình, làm sao bây giờ, sao phòng này đột nhiên nóng vậy...
Tả Thương Minh không hề nhận ra ánh mắt vốn dĩ bắt bẻ của mình cũng có dần chuyển nhu hòa. Người ta nói tướng từ tâm sinh, thiếu nữ trước mắt, khí chất hồn nhiên, ngũ quan tinh xảo, đẹp mà không yêu mị, đôi mắt thanh triệt tựa hồ nước, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi kiên định, hẳn là không chỉ là cái bình hoa di động.
“Chào đạo diễn Đàm Đạo, các tiền bối, các vị lão sư!” Nhiễm Tái Tái lễ phép ngoan ngoãn cúi chào các thành viên trong phòng.