Nửa tháng sau
Trường quay « Bay vọt thanh xuân », ánh đèn sáng choang, sắp tới giờ thu hình, người xem đã ngồi đầy. Tổ đạo diễn cầm một xấp tư liệu, chỉ huy từng nhân viên công tác ai vào chỗ nấy.
Vòng giấu mặt đã kết thúc, lúc này bắt đầu loại nội bộ, mà đội bị chú ý nhất là của Triệu Kiệt. Dưới đài rất nhiều người xem cũng đều kinh hỉ kích động, thỉnh thoảng liếc tới lối vào hậu trường, bức thiết mong ngóng.
"Lần này tôi đến phải xem được tiên nữ!"
"Tôi cũng vậy đấy, xem hết kỳ mục của Nhiễm Tái Tái, tôi chỉ muốn chiếm về làm của riêng."
"Nhìn kìa, giám đốc Quách đó, bên kia tựa như giám đốc Trịnh, xem ra tiết mục càng ngày càng được phía trên coi trọng. Nghe nói có lần tỉ lệ người xem đã hơn mục tiêu cuối năm đến 18%, nhất định là Nhiễm tiên nữ!"
"Cậu nói xem Nhiễm tiên nữ của chúng ta liệu có bối cảnh đặc biệt sâu không? Nếu không, làm sao khắp nơi đều tuyên truyền cho cô ấy đây?"
"Nói mò, bối cảnh sâu còn cần tới đây sao? Trực tiếp tìm công ty giải trí ký kết liền phát hành album nha."
"Đúng nga, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Trong lúc đó, trong phòng nghỉ.
Team Triệu Kiệt tổng cộng là mười người, lúc này bọn họ chính ngồi chung một chỗ, mặc dù đều khích lệ cho nhau, tươi cười trò chuyện, nhưng rất rõ ràng, bầu không khí trong phòng có chút vi diệu.
Quy tắc bọn họ đều rõ ràng, cũng biết trên đài bắt đầu rút thăm thời điểm, bất kỳ người nào cũng có thể thành vì đối thủ của mình. Bởi vậy bọn họ là đồng đội, càng không thể nương tay! Mà cũng không thể không lo lắng, vì không biết trận này sẽ loại ai.
Đương nhiên, ngoại trừ... Nhiễm Tái Tái!
Ai chú ý Bay vọt thanh xuân đều biết từ khi Nhiễm Tái Tái dùng « Truyền kỳ » xuất hiện, đã độc chiếm đầu bảng rất lâu, mà cô tiếng trời đủ kinh diễm, lại thêm thiên sinh lệ chất mỹ mạo, hội fan hâm mộ đã bỏ số phiếu gần gấp đôi người ở vị trí thứ hai.
Trong đội rất nhiều người đều hâm mộ đánh giá thiếu nữ tuyệt mỹ không thích nói chuyện bên cạnh Triệu Kiệt, cũng lặng lẽ cầu nguyện khi rút thăm tránh được cô.
Tiết mục bắt đầu.
Sau khi giới thiệu số 3 Lữ Hướng cùng số 6 Trương Tung, tiếng MC vang lên lần nữa, lần này thanh âm rõ ràng càng thêm cao:
"Cô ấy, tiếng trời, tuyệt mỹ như tiên, lấy một bài « Truyền kỳ » hoàn thành tứ chuyển, hothit trên SNS, chiếm cứ vị trí đầu bảng đơn ca gần hai tuần, cô là..."
Toàn bộ đại sảnh an tĩnh một cái, sau đó trong nháy mắt sôi trào. Trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng thét không dứt, bọn họ đang kêu "Nhiễm Tái Tái" ~~
"Đúng vậy, chính là cô ấy, mỹ lệ công chúa trong lòng chúng ta -- Nhiễm Tái Tái!! Hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất đón chào nữ thần!"
"Nhiễm Tái Tái! Nhiễm Tái Tái! Nhiễm Tái Tái!" Tên Nhiễm Tái Tái trong nháy mắt vang vọng toàn bộ trường quay, nhiệt liệt không kém chào đón huấn luyện viên.
Rất nhanh, trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người, thân ảnh tinh tế xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Hôm nay Nhiễm Tái Tái tóc búi cao, chỉ lưu lại dải tóc mai thướt tha bên gương mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mong manh càng thêm trắng nõn ôn nhu. Cô mang váy lụa hồng phấn, đầu vai trần mượt mà, trắng sáng như tuyết, thân eo nhàn nhạt đường cong, trên váy điểm xuyết tầng tầng lớp lớp viền ren. Chân nhỏ trắng nõn, một đôi giày thủy tinh, chỉ lẳng lặng đứng tại trên sân khấu liền như liễu bay trong gió, tự nhiên tản mát ra khí chất thanh thuần như tiên.
"Thật đẹp a ~~ "
"Làn da thật tốt, sáng sắp chói mắt!"
"Không hổ là nữ thần của tôi a, khí chất tuyệt đối hoàn mỹ."
Trên khán đài, bất luận nam nữ lúc này đều tán thưởng!
...
Tiếp đó, chờ MC giới thiệu xong xuôi, bọn họ toàn bộ bắt đầu rút thăm.
"Số 1 Nhiễm Tái Tái." Không ngờ số 1 chính là mình, Nhiễm Tái Tái có chút sửng sốt rồi hồi phục tinh thần lại. Ngay sau đó, số 6 Trương Tung cũng rút được số 1, rất rõ ràng, vẻ mặt Trương Tung liền trở nên có chút cứng ngắc.
Các đồng đội cũng lần lượt phân tổ, sau đó, huấn luyện viên chân thành cổ vũ, các đồng đội rời sân, còn lại Nhiễm Tái Tái cùng đối thủ Trương Tung, bắt đầu chính thức quyết đấu.
Hôm nay Nhiễm Tái Tái chọn bài « Chỉ mong người lâu dài », trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô đi đến chính giữa sân khấu, lễ phép ra hiệu nhạc đệm, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, nương theo âm nhạc du dương, thanh âm thuần túy vang lên.
"Trăng sáng khi nào có
Nâng cốc hỏi trời xanh
Không biết trên cung trăng ấy
Đêm nay là năm nào "
E sợ nơi lầu vàng điện ngọc
Ở chỗ cao không khỏi rét lạnh
Nhảy múa hết tháng ngày
Sao giống như ở nhân gian?"
Không ồn ào náo động, tất cả mọi người lẳng lặng nghe Nhiễm Tái Tái hát, trong ca từ lộ ra uyển chuyển, huyền ý huyền cảnh cùng tình cảm, rung động tiếng lòng.
"Người nơi đâu trằn trọc giấc hằng
Hối hận ngày xưa không bỏ
Sao cứ phải thê thiết không thành
Người có thăng trầm
Trăng có sáng mờ tròn khuyết
Việc đời khó toàn
Chỉ mong người lâu dài
Ngàn dặm chung thuyền quyên ~~ "
Nhiễm Tái Tái hát vô cùng chăm chú, mọi người cũng nghe như si như say, đến mức ca khúc kết thúc, cả phim trường dừng lại nửa khắc, sau đó mới kích động reo hò cùng vỗ tay nhiệt liệt. Có thể thấy được, rất nhiều người đều đặc biệt thích bài hát này.
Đây là một bài thơ duyên dáng. Với những người thưởng thức đa sầu đa cảm, bài hát này không chỉ có khúc đẹp, lời đẹp, bây giờ Nhiễm Tái Tái biểu diễn, càng thêm âm thanh đẹp, ý cảnh đẹp.
Đạo diễn dưới đài đều kích động nói năng lộn xộn, đến mức bờ môi đều run rẩy, nói không nên lời. Coi như bạn không hiểu âm nhạc, cũng nghe được bài hát này bất phàm, huống chi đã hiểu. Bạn kích động tán thưởng, quá thần kỳ, bài hát này ưu mỹ, ý cảnh của nó, nhiều năm trước là Đặng Lệ Quân, vậy mà lại lần nữa được thiếu nữ trên đài hoàn mỹ biểu diễn, mà hơi thở kinh điển của bài hát cũng làm cho người ta càng thêm tâm động ~
Giám đốc Quách ngồi nghiêm chỉnh nhịn không được hưng phấn liếm liếm môi, trước mắt như xuất hiện tỉ lệ người xem đến 21%, thậm chí 23%... Quả nhiên, tăng tuyên truyền cho thiếu nữ này, tuyệt đối là ông ta quyết định anh minh a...
--------------
Chú giải ca từ:
Trăng sáng từ khi nào mới bắt đầu xuất hiện? Ta bưng chén rượu lên hỏi ông trời. Không biết trong cung điện ở trên trời đã là năm nào tháng nào. Ta muốn nhờ ngọn gió xanh trở lại trên trời, nhưng lại sợ chịu không nổi rét lạnh trên cửu thiên cao ngất nơi lầu gác mỹ ngọc ấy. Dù múa dưới ánh trăng cũng đâu thể giống như là ở nhân gian.
Lầu các đèn lồng đỏ thẫm, trầm thấp treo trên cửa sổ khắc hoa, chiếu vào người không có ý đi ngủ. Trăng sáng có gì oán hận, mà sao đến lúc ly biệt mới tròn? Đời người có biến thiên thăng trầm, trăng chuyển đổi sáng đục tròn khuyết, chuyện gì từ xưa đến nay cũng khó mà chu toàn. Chỉ hy vọng trên đời này tất cả mọi người thân nhân đều có thể bình an khỏe mạnh, cho dù cách xa nhau ngàn dặm, cũng có thể cùng hưởng ánh trăng tuyệt mỹ.
Bye bye, mọi người đã đợi lâu, nhưng đến đây là tác giả đã kết thúc rồi...
----------oOo----------