Đêm khuya, Lam Diệp Thiên không buồn ngủ nhẹ nhàng đứng dậy, theo thói quen đi vào gian phòng cách vách. Sau đó, anh nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng trống rỗng, không còn hơi thở ấm áp kia. Đúng vậy a, chiến hữu tới, cô gái nhỏ kia không kịp chờ đợi thu thập đồ đạc, vui vẻ dọn ra ngoài. Hiện ở chỗ này chỉ còn anh, chỉ còn lại yên tĩnh vô cùng cô đơn.
Chậm rãi tới gần giường kia phảng phất còn mang hương thơm, anh chần chờ nằm lên, trong yên tĩnh cảm thụ nhàn nhạt chua xót cùng đâm nhói trong lòng, hóa ra, hết thảy càng che giấu càng sâu sắc. Hai tháng không ngừng ở chung, anh bắt đầu tận lực khống chế, tránh né giãy dụa, chần chờ, nhẫn nại, càng về sau càng bất lực... Anh cho là anh có thể khống chế hết thảy, nhưng tình cảm của anh không chịu khống chế của anh! Cô gái nhỏ kia a, rõ ràng bề ngoài diễm lệ mê người, ánh mắt lại tương phản luôn luôn thanh tịnh, mang theo ánh nắng, tùy ý, cứng cỏi để thế giới của anh đều sáng lên, chấp nhất thâm tình đều khiến tim anh rung động không thôi, bất đắc dĩ trở nên càng ngày càng nặng mê!
Nhớ kỹ, ngày đó anh tình cờ qua sân huấn luyện, mơ hồ nghe thấy có người gọi anh Lam, anh liền quay đầu nhìn nơi phát ra. Anh liền thấy cô gái nhỏ kia chạy tới bên anh, phía sau cô đầy trời tà dương đỏ chói chiếu vào quân trang cô thướt tha, phối hợp khuôn mặt nhỏ vốn diễm lệ, lại kinh diễm để cho người ta ánh mắt đăm đăm.
Sau khi trở về, anh cười khổ với Lam Nhất, "Tôi muốn khống chế, nhưng, vốn như vậy, luôn luôn khi cô kinh diễm, liền lại tâm động không ngừng!" Liền như vậy, một lần lại một lần, tim của anh rốt cuộc tránh không khỏi, rốt cuộc không buông được. Mỗi lúc chung đụng, anh đều ẩn nhẫn, vô lực mỗi lần muốn ôm cô nhất cũng chỉ có thể đưa tay sờ sờ tóc cô...
Lam Diệp Thiên có chút thương cảm nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm đặt ở lồng ngực của mình, cô gái kia, anh rất muốn ôn nhu nắm tay cô, ấm áp ôm cô, rất muốn mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh cô... Nhưng, anh lại chỉ có thể tuyệt vọng duy trì ưu nhã, ẩn giấu cô đơn.
Anh thích cô, nhưng người cô yêu nhất là Nghiêm Nhất Huân, vì sao hết lần này tới lần khác là Nghiêm Nhất Huân?! Chỉ cần không phải anh ấy, chỉ cần không phải bạn nối khố từ nhỏ, chỉ cần không phải chiến hữu cứu anh rất nhiều lần, chỉ cần không phải anh ấy, anh liền có thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn để cô gái kia thuộc về anh... Chỉ thuộc về một mình anh, chỉ thích một mình anh, ít nhất cũng là cùng hưởng, có thể cùng một chỗ có được cô, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông kia là Nghiêm Nhất Huân. Bạn tốt nhiều năm, anh hiểu rất rõ Nghiêm Nhất Huân, cô gái anh ấy thích nếu phải cùng người khác chia sẻ, cho dù là mình, anh ấy cũng sẽ đau đến không muốn sống. Cho nên, chỉ có thể giống như bây giờ, anh vô lực cô tịch đứng nơi hẻo lánh, cố gắng nhẫn nại, cố gắng đóng vai một nhân vật làm nền.
Lam Nhất nhìn thiếu gia nhà mình vốn không gì làm không được, lúc này mỏi mệt thê lương, trong lòng than thở, 'Tình từ đâu mà đến, bỗng lại thành tình thâm!'
-------------------------------------------
Ngày thứ hai sau khi kết thúc huấn luyện, Nghiêm Nhất Huân cầm rượu đễn chỗ Lam Diệp Thiên. Sau khi vào, anh đặc biệt lưu ý, Lam Diệp Thiên vô tình quét mắt phía sau anh... Ánh mắt như vậy, để anh có một chút khẳng định với suy đoán của mình.
Theo thói quen ngồi trên ban công, Nghiêm Nhất Huân chậm rãi rót đầy chén cho Lam Diệp Thiên, lạnh lùng lại nhu hòa, "Diệp Thiên, trong khoảng thời gian này cám ơn cậu! Tớ biết không nhờ cậu, em gái tớ sẽ không được an toàn."
Mặc dù Lam Diệp Thiên rất phức tạp với Nghiêm Nhất Huân, thậm chí một ít ghen ghét, nhưng tình cảm huynh đệ nhiều năm không thể mẫn diệt, cầm chén, "Nhất Huân, không cần khách khí với tớ thế, lại nói Tái Tái xem như em gái chúng ta cùng nhìn đến lớn, phải chiếu cố thật tốt cô ấy mới đúng." Sau đó khác với ưu nhã chậm uống ngày xưa, vô thức một hơi cạn sạch!
Nghiêm Nhất Huân nhìn tư thái quả quyết của bạn tốt, khẽ nhíu mày, "Diệp Thiên, cậu lần này sao uống còn nhanh hơn cả tớ!"
Lam Diệp Thiên ôn nhã cười yếu ớt, nhẹ khẽ tựa vào ban công, "Ha ha, cậu đến tớ rất vui. Vừa lúc có chút khát, sao, không phải vẫn muốn thống khoái uống say một lần sao, hôm nay cơ hội khó được a!"
Nghiêm Nhất Huân nhìn thật sâu Lam Diệp Thiên, nâng chén, "Tốt, vậy không say không về!"
Cứ như vậy, hai người đàn ông mang theo tâm sự liên tiếp nâng chén, uống đến hơi say...
Nghiêm Nhất Huân nhẹ lay động rượu trong ly, sầu lo, "Ân, trước khi đến đại lục Thiên Vũ học, Tái Tái còn tùy hứng điêu ngoa, thường xuyên ngang ngược che đi dung mạo, mà ở đại học lại gặp một gã không chịu trách nhiệm, trải qua rất nhiều chuyện san bằng lòng cô ấy, giờ trong lòng buông xuống, khôi phục ánh nắng vốn có, thêm dung mạo càng ngày càng khϊếp người, cả người liền trở nên chói mắt."
Lam Diệp Thiên ngữ khí chần chờ, "Bây giờ ở quân đội còn tốt, dù sao gặp ít người, gia tộc cao cấp cũng chỉ mấy kẻ. Nhưng bề ngoài Tái Tái càng ngày càng để người chú ý, trừ phi hai người ngăn cách, nếu không về sau cuộc sống của các cậu..."
Nghiêm Nhất Huân quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lam Diệp Thiên, "Về sau tớ sẽ một mực thủ hộ cô ấy... Dùng tính mạng của tớ!"
Ánh mắt Lam Diệp Thiên ảm đạm xuống, dời đi, "Tái Tái lúc nhỏ liền thích cậu, bây giờ... Cậu đáp lại, cô ấy nhất định sẽ rất thỏa mãn rất hạnh phúc!"
Ánh mắt Nghiêm Nhất Huân chuyển hướng nhu hòa, "Ân, tớ sẽ cho cô ấy cả đời an tâm. Cho nên, kết thúc huấn luyện tân binh tiến giai, tớ định tham gia « Ưng chiến tuyển bạt »."
Lam Diệp Thiên kinh ngạc, không thể tin, "Cái gì? Nhất Huân cậu muốn tham gia Ưng chiến tuyển bạt?... Nhất Huân, cậu phải suy nghĩ kỹ, Ma Ưng chiến sĩ từ Ưng chiến tuyển bạt ra có thể bảo hộ phù sư đỉnh cấp, vị trí rất cao, nhưng Ưng chiến tuyển bạt cửu tử nhất sinh, cậu thật xác định cậu phải mạo hiểm sao?"
Nghiêm Nhất Huân biểu lộ kiên quyết, chậm rãi uống cạn rượu trong ly, tay vịn lan can thật chặt, "Ân, tớ xác định. Diệp Thiên, thông minh như cậu khẳng định hiểu rõ, tương lai tớ càng có năng lực, cô gái của tớ mới càng an toàn!"
---------------------------------------
Đêm khuya, Nghiêm Nhất Huân trở lại chỗ ở, nhìn Nhiễm Tái Tái chăm chú vẽ trong phòng sách, lúc này, cô gái nhỏ diễm lệ vừa chuyên chú mà già dặn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén. Nhiễm Tái Tái ấy, tựa như một viên minh châu, không giây phút nào không tỏa ra hào quang! Nghiêm Nhất Huân lại một lần xác nhận, anh quyết định là đúng ~~~