Còn cô, cô ngủ rất ngon đương nhiên không biết mình bị chiếm tiện nghi.
Hắn không dám ở đây lâu, đúng vậy hắn đang sợ nàng nhìn thấy hắn
" A tả, nàng xem chủ tử của nàng có phải rất nhu nhược không ? "
Sáng hôm sau.
Cô mặc bộ trang phục màu xanh lam nhạt , trên đầu cô chỉ cần một chiếc trâm nhỏ.
Đây là bộ trang phục của nữ nhân.
Tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cao nhã, thanh tao.
Vẻ đẹp thiên sứ này đúng thật là làm cho bậc đế vương phải say mê.
Dù là minh quân thì nhìn thấy cô cũng phải bỏ bê sự nghiệp vì cô.
Đúng là yêu nghiệt mà
Long Bình Dực nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì khẽ ngây người.
Hắn thật không ngờ cô mặc đồ cổ trang lại đẹp như thế này.
Hắn thật không ngờ.
Hắn từng nhìn thấy dáng vẻ như thiên sứ này.
Còn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, dáng vẻ hát của cô, dáng vẻ giết người của cô.
Dù cô có làm sao thì hắn vẫn vô cùng say mê, hắn chính là yêu cô đến phát điên rồi.
Hắn yêu cô đến nỗi xin diêm vương cho hắn gặp cô một lần.
Chỉ là điều mà hắn không ngờ được là diêm vương cũng không kiểm soát được cô.
Lúc đó, hắn thật sự điên lên, thật sự điên lên.
Hắn không ngờ đến khi chết đi hắn cũng không gặp được cô.
Nhưng xong rồi, hắn cũng gặp được cô.
Lúc đó , có một ánh sáng hút hắn vào, khi mở mắt ra thì hắn mới biết đây là cổ đại.
Nhưng hắn lại cảm thấy còn hơi thở quen thuộc, đó là hơi thở của cô.
Sau khi hắn nghe được rất nhiều lời đồn, những lời đồn đó đều liên quan đến một người Tả Lam Tuyền, là phế hậu của bọn họ.
Khi nghe cái tên đó, đồng tử hắn co rút lại.
" Tả Lam Tuyền, Tiểu Tuyền Nhi.
Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
"