- --22---#Tiểu Đào Đào.
Lúc này Nhã Tuyết Liên đang dặm lại phấn, soi gương trong toilet. Uyển Nhi ưỡn ngực thẳng lưng, mạnh dạn bước vào bên trong, đứng bên cạnh cô ta.
Nhã Tuyết Liên nhìn hình ảnh nữ nhân xinh đẹp, đang phản chiếu trong gương. Bỗng chốc cô ta giật mình, dường như nữ nhân kế bên mình giống ai đó..
Vài giây sau, cô ta ép cảm xúc hỗn loạn lại. Nhanh chóng sửa sang lại tóc của mình, sách túi LV màu xám định bụng bước ra ngoài..
Môi mỏng Uyển Nhi cong lên, lão nương làm sao có thể để cho cô ta dễ dàng bỏ đi như vậy được. Hiện giờ tay lão nương rất ngứa..
Chân của Uyển Nhi vươn ra, chắn ngang cánh cửa ra vào. Hai tay khoanh trước lồng ngực mình, âm thanh nhàn nhạt dễ nghe vang lên..
" Nữ thần Nhã Tuyết Liên, cô định đi đâu?
Nhã Tuyết Liên nhăn mày, nhưng sợ có người khác nhìn thấy. Vẫn cố vào vai nữ thần hình tượng trong mắt họ.
Cô ta đưa tay lên, đánh đẩy Uyển Nhi ra, lúc này Nhã Tuyết Liên hoàn toàn không nhận ra, nữ nhân đang chặn đường mình là Lam Uyển Nhi.
" Cô là ai? Sao lại ngăn cản tôi....
Mắt thấy bàn tay Nhã Tuyết Liên sắp chạm tới người mình. Uyển Nhi lưu loát lấy tay ngăn cản tay Nhã Tuyết Liên ra, sắc mặt cô lạnh hơn trước, tối sầm lại..
- Răng -- Rắc " Âm thanh khớp xương vang lên khá rõ ràng..
" Á -- Cô dám đánh tôi.. con tiện nhân này:" Nhã Tuyết Liên ôm lấy tay bị chật khớp của mình, toàn thân lui về sau. Gương mặt tức giận tới vặn vẹo..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Uyển Nhi nhanh chóng tiến lại gần bên trong, thuận thế dùng chân đóng cửa lại. Trên miệng đeo nụ cười xinh đẹp sáng lạn...
" Nhìn không vừa mắt, dĩ nhiên là phải đánh..:"!
" Nhã Tuyết Liên! Nếu Fan biết nữ thần của họ không biết hát. Còn là hát nhép thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Uyển Nhi tiến lại gần, 5 ngón tay túm tóc Nhã Tuyết Liên, ban đầu chỉ là sờ qua. Sau đó mạnh bạo giật ngược lên, cánh môi đỏ hồng ghé sát vào tai Nhã Tuyết Liên mà thì thầm...
" Thật mong đợi:"
Lúc này sắc mặt cô ta đã tái xanh, hai mắt trợn trừng nhìn Uyển Nhi. Vùng da đầu, do tóc bị nắm ngược lên, trở nên đau đớn tê dại. Tức khắc cô ta trở thành con người ban đầu của mình..
" Mày là ai, mày biết những gì... Mày....mày, chắc chắn là con tiện nhân Lam Uyển Nhi nói cho mày biết..
Ánh mắt căm ghét như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhã Tuyết Liên nhìn chăm chăm vào Uyển Nhi. Hai tay cô tay bắt lấy tay Uyển Nhi đang nắm chặt tóc của mình..
Uyển Nhi ngoáy lỗ tai mình, vẻ mặt không biểu cảm. Hồi lâu mới mở miệng nói..
" Đã nói xong?
Nhã Tuyết Liên:"...."
" Mày muốn làm cái gì, đừng làm loạn.. tao sẽ không để mày yên..:" Nhã Tuyết Liên nhìn Uyển Nhi hệt như với người điên..
" Bốp - Bốp:" Uyển Nhi dùng tay trái của mình, không một chút lưu tình đánh mạnh hai cái lên gương mặt vặn vẹo của Nhã Tuyết Liên, còn tốt bụng cho lí do..
" Đánh cô! Giọng kém như vậy, tốt nhất đừng la lên. Lần sau dặm ít phấn thôi, tôi đánh cũng bẩn tay..
Nhã Tuyết Liên kinh ngạc, bụm lấy hai má mình. Không tin được nữ nhân điên này lại cả gan dám đánh mình.
" Mày sẽ hối hận...
Uyển Nhi cười cười, mỗi một bước đều áp sát Nhã Tuyết Liên vào tường. Trong đầu cô lóe lên ý niệm, hai tay nhéo mạnh lên người Nhã Tuyết Liên..
Liền hiện nhiều dấu đỏ hồng mờ ám, mỗi lần nhéo đều đau thấu da thịt. Nhã Tuyết Liên đau đớn tới mức không dám mở miệng lên kêu rên..