[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 410: Kiếp này không buông 20




- --20---#Tiểu Đào Đào.

Sau một đêm thác loạn trong bể mê tình, Triệu Nam Thiên bắn trong cơ thể Uyển Nhi tới 8 lần mới buông tha.

Hai người lăn lộn đủ các loại tư thế, từ khỉ ôm cây. Tới sư thầy gõ chuông, la hán vác trụ. Lăn từ phòng ngủ ra tới ban công, lại đẩy tới đại sảnh..

Không nơi nào là chưa thử qua. Tới khi Uyển Nhi không chịu được phải lên tiếng van xin, thì hắn mới thực sự buông tha. Còn không, trong lòng hắn hận không thể nào thao chết cô..

- - Buổi trưa ngày hôm sau..

Triệu Nam Thiên ôm mỹ nhân đang ngủ ngon trong lồng ngực mình, hắn đã dậy từ sớm, nhưng không nỡ động kêu cô dậy.

Có lẽ đêm qua hắn quá gượng ép cô rồi. Đôi mắt đen sâu cúi xuống nhẹ hít mùi hương sen thoang thoảng, ánh mắt hắn đánh giá gương mặt lúc Uyển Nhi đang ngủ..

Hoàn toàn xinh đẹp như thiên sứ, lại nhớ tới hình ảnh quyến rũ dâm mị đêm qua. Đáy lòng Triệu Nam Thiên thổn thức không thôi..

Bàn tay khẽ vươn lên, vuốt vuốt sợi tóc dính trên trán của cô. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đầu Uyển Nhi.

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +20% độ hảo cảm là 70% tiểu tỷ tỷ cố lên, sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi)

"Tôi tin,tôi đã tìm được em rồi. Nữ nhân hằng đêm tôi mộng thấy..

" Chắc chắn là em..:"

Hắn lẩm bẩm một mình, sau đó lại nghĩ ra chuyện gì đó. Bàn tay ôm lấy thắt lưng của Uyển Nhi siết chặt, khiến cô mơ màng kêu rên..

" Ưm.... "

" Ngoan! Nữ nhân của tôi. Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động vào em.. Còn Nhã Tuyết Liên, tôi sẽ từ từ vờn cô ta..

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)

- ---- Tại công ty giải trí Quang Huy

Nhã Tuyết Liên đi lại nhiều vòng, sắc mặt không mấy tốt đẹp. Thi thoảng lại liếc Phó Đức Thắng đang nhàn nhã ngồi ghế sô pha uống cà phê..

Cô ta nhịn không được lên tiếng hỏi..

" A Thắng ~ Anh nói xem, đám người anh thuê có thật sự làm được việc hay không? Tại sao tới giờ phút này con tiện nhân kia..

" Bị hỏng giọng hát, huy dung..! Vậy tại sao còn không rút khỏi cuộc thì?

" Còn nữa, rốt cuộc cô ta và Triệu Gia có qun hệ gì?

Phó Đức Thắng đứng lên, kéo Nhã Tuyết Liên ngồi xuống ghế. Môi câu lên cười xảo quyệt, đưa tấm hình chụp được cho Nhã Tuyết Liên nhìn..

" Em xem, người bị uống axit liệu còn hát được? Vả lại cô ta có chỗ dựa là Triệu Gia thì sao?

" Cô ta muốn tiếp tục thi thì để cho cô ta thi, hơn nữa.. giọng hát hỏng làm sao hát đây..

Hắn vỗ vỗ lên vai Nhã Tuyết Liên. Tiếp lên tiếng dỗ dành giải thích..

" Liên Nhi, em yên tâm! Không phải em là nữ thần sao? Anh sẽ không cho bất cứ ai dễ dàng đạp ngã được em...

Nghe Phó Đức Thắng dỗ dành một hồi, Nhã Tuyết Liên hơi nguôi ngoai một chút. Cô ta trừng mắt nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ..

" Con tiện nhân, là sói mắt trắng. Không phải 3 năm trước ông già kia chết, thì cô ta ăn cơm của hai mẹ con em.

" Thì đã sớm chết đói rồi, chỉ hát hay là tài giỏi sao?  A Thắng... em không cam tâm...