- --15---#Tiểu Đào Đào..
Bất ngờ bị Uyển Nhi đánh không một chút lưu tình, hắn ăn đủ đau đớn. Hắn quả thật nhìn không thấu nữ nhân này.
Hành động theo lối suy nghĩ, khiến hắn phải bất ngờ.
" Triệu Nam Thiên, Triệu Tổng, anh tin. Không cần anh tôi vẫn có thể đạp ngã Nha Tuyết Liên.
Ngữ điệu của Uyển Nhi sắc lạnh vô cùng. Cô nhìn trực diện Triệu Nam Thiên qua ánh đèn ngủ, một hồi sau cả hai người đều yên lặng.
Lúc này Uyển Nhi cởi bỏ dây thừng đang trói buộc hai tay và hai chân của hắn. Cô lưu loát leo xuống, nhặt váy ngủ trên đất lên, toan tính mặc vào rời đi..
Mắt thấy Uyên Nhi muốn rời đi, Triệu Nam Thiên bất ngờ ngồi dậy, nắm lấy bàn tay của cô. Kéo ngược vào trong lòng ngực mình.
" Lam Uyển Nhi, cô nghĩ mình có thể rời đi sao?
Đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, nhìn tiểu nhân nhi bị mình ôm trong lồng ngực, hắn chậm rãi tiếp tục mở miệng nói..
" Không phải cô nói, tôi là của cô? Chuyện này vẫn nên để nam nhâm làm.. Bởi vì
" Lam Uyển Nhi, cô là người của tôi:"
Triệu Nam Thiên nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cất giọng nói âm lãnh thì thào bên tai Uyển Nhi.
Bàn tay lớn di chuyển, xoa nắn ấn ấn lên eo nhỏ nhắn của cô. Hắn nở nụ cười thỏa mãn, giảo hoạt như hồ ly, môi mỏng hôn nóng ấm hôn nhẹ lên vai nhỏ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Dần già hôn lên xương quai xanh. Cánh môi nóng ấm áp mấp máy lên cái cổ cao ba ngấn. Tức khắc Triệu Nam Thiên xoay người Uyển Nhi lại, lúc này hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
" Triệu...
" Triệu Nam Thiên, có phải trước đó chúng ta đã từng gặp? :" Uyển Nhi bất chợt lên tiếng hỏi, cô không thể quên được cảm giác an toàn, hạnh phúc mỗi khi bên cạnh nam nhân nào đó.
Dường như lúc chính mình nguy hiểm nhất, nam nhân đó đêù xuất hiện. Nhưng rời lại biến mất như cơn gió.
Triệu Nam Thiên ngẩn ngơ, vài giây sau hắn nhàn nhạt mở miệng nói..
" Có thể là kiếp trước. "
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +5% Độ hảo cảm là 40% Tiểu tỷ tỷ rất giỏi)
Dứt lời, hắn cúi xuống xuống hôn lên gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của Uyển Nhi.
Chậm dãi liếm mút lên cánh môi đỏ hồng, một cách vụng về. Đầu lưỡi vươn ra tách mở khớp hàm của cô. Hắn đẩy chiếc lưỡi hư hỏng vào bên trong đảo lộng khoang miệng, đùa bỡn chiếc lưỡi nhỏ nhắn.
Nước bột thơm ngọt của cô được Triệu Nam Thiên nuốt hết, tiếp đó hắn di chuyển bàn tay to, nhẹ nhàng vuốt ve hai vú căng tròn, trắng nõn đầy khiêu gợi. Đồng thời dục vọng trong thân thể của hai người lúc này đang gia tăng..
" Hừ... Hừ.. Triệu.. Nam Thiên, bỏ ra... lão nương không thích ăn anh nữa.....:" Hơi thở của Uyển Nhi trở nên nặng nề, cái hôn của hắn khiến cô tan chảy..
Hắn chạm vào nơi nào, chính cô cảm thấy nhọt nhạt. Cơ thể mình như bị ai đó lấy hết đi sức mạnh..
" Hửm? Lam Uyển Nhi, em chêu chọc tôi là điều sai lầm nhất trong cuộc đời mình..
" Muộn rồi:"