Trên đường tới Tùy Thị, Uyển Nhi không ngừng suy nghĩ. Nên làm sao mới xoát đầy hảo cảm, nghĩ một hồi cô quyết định vẫn nên trói lại trước.
Một lúc sau xe của cô đã dừng trước Tùy Thị, thời điểm bây giờ là ban đêm. Không có ai ngoài nhân viên an ninh, Uyển Nhi nhẹ nhàng đi vào.
Đảo mắt nhìn xung quanh. Cô cảm thán tình cảnh lúc này giống hệt phim ma, trên truyền hình hay đóng.
Tất cả bóng đèn đều tắt hết, chỉ còn duy nhất đèn kí hiệu thang máy sáng lên, Uyển Nhi nhanh chóng bước vào tháng máy. Bấm sô lên tới phòng làm việc Tùy Gia Lạc.
- Đing -----
Thang máy vừa mở, Uyển Nhi bước thêm vài bước đã đứng trước phòng làm việc của Tùy Gia Lạc. Cô nhẹ nhàng vặn nắm cưa ra, cư nhiên tên này lại không khóa.
Cũng tốt đỡ mất công cô phải phá cửa. Uyển Nhi chậm rãi bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh nam nhân ngồi trên ghế, tay còn cầm chai Chivas.
Ánh mắt vô hồn nhìn vào máy tính. Chỉ mới một tuần không gặp, Tuyd Gia Lạc chính thức trở thành người rừng. Uyển Nhi tiến thêm vài bước, cất tiếng chêu chọc.
" Khụ! Xin hỏi ông đây có thấy Tùy Gia Lạc đâu không?
Tùy Gia Lạc nghe được âm thanh của Uyển Nhi, hắn lập tức thức tỉnh trong cơn mê của mình. Vội vàng chống người lên, định ôm Uyển Nhi.
" Uyển Nhi, cô tới rồi!
Cô thấy hắn muốn ôm mình, Uyển Nhi liền ngăn chở.
" Gia Lạc mới mấy ngày không gặp, anh thật hôi. Nhìn anh lúc này, tôi không nghĩ anh là người mắc bệnh sạch sẽ đâu.
Tùy Gia Lạc nhìn xuống thân thể mình, khắp người đều mùi rượu. Râu mọc lởm chởm. Tóc không được trãi xuốt mấy ngày, dường như đã ba ngày hắn không tắm.
Tùy Gia Lạc lúc này, còn cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Hắn nhìn Uyển Nhi ghét bỏ, đành lủi thủi ngồi vào một xó.
Uyển Nhi quan sát hành động của Tùy Gia Lạc, cô muốn bật cười thành tiếng. Nam chủ là đang giận dỗi hay tự ti đây?
" Gia Lạc! Lại đây tôi đưa anh về nhà?
Tùy Gia Lạc nâng mí mắt lên nhìn Uyển Nhi, hắn đâu còn mặt mũi nào để về nhà. Càng không dám đối mặt với ba mẹ mình, Tùy Thị xem Như đã mất từ tay hắn.
Tùy Gia Lạc mở miệng trả lời, giọng hắn có chút khàn khàn.
" Uyển Nhi tôi xin lỗi cô, lúc trước là do tôi. Nhưng tôi không trở về đâu, cái gì cũng đều mất rồi.
" Thật sự không về? Uyển Nhi rứt khoát hỏi Tùy Gia Lạc.
Hắn liên hồi gật đầu, thân thể dường như muốn học ninjas, lẩn trốn trong bức tường vậy.
Uyển Nhi trực tiếp bế Tùy Gia Lạc lên, mặc cho hắn đang ngạc nhiên. Vài giây sau Tùy Gia Lạc mới hồi thần, giãy giụa.
Hắn không biết cô lấy đâu ra sức mạnh, bế hắn lên. Gương mặt nhìn không ra khó khăn gì? Hay do hắn quá nhẹ?
" Uyển Nhi thả tôi xuống, tôi không về nhà.. Thả tôi xuống.
Uyển Nhi nghe hắn chống cự, cô không vui mà nhíu mày. Tay gắt gao ôm chặt Tùy Gia Lạc hơn.
" Tôi Đưa anh về nhà tôi, anh rất hôi cần phải tắm gội.
" Không phải anh nói, muốn nắm tay tôi. Muốn ôm tôi sao? Bây giờ còn ghét bỏ?
Bất giác Tùy Gia Lạc nhớ lại xem hình đã làm gì. Quả nhiên là có nhắn tin cho Uyển Nhi, nhưng hắn là nam nhân. Không thể để cho nữ nhân yếu đuối bế.
" Uyển • Nữ Nhân Yếu đuối • Nhi "
" Được! Nhưng trước hết thả tôi xuống.
Uyển Nhi bất ngờ thả tay ra, Tùy Gia Lạc ngã từ trên xuống dưới đất. Mông chạm đất tạo lên tiếng động không nhỏ.
[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể nhẹ nhàng hơn được sao? Hắn là nam chủ đó.
" Lão nương làm theo yêu cầu của hắn! Chỗ nào là không nhẹ nhàng?
[...] "....."
Uyển Nhi xoay người bước ra, còn hơi nghiêng đầu lại, nhắc nhở Tùy Gia Lạc.
" Gia Lạc còn không mau đi theo, tôi sẽ bế anh.
Tùy Gia Lạc giạt mình, nén đau đớn ở mông. Đứng dậy đi theo phía sau Uyển Nhi.
Nhìn hình tượng của hắn lúc này, đâu còn là bị tổng giám đốc nghiêm khắc lạnh lùng.
Lúc này hắn giống như tiểu bạch thỏ, còn Uyển Nhi là sói. Chỉ chờ cơ hội ăn sạch tiểu bạch thỏ kia.
Hai người nhanh chóng xuống tới cổng công ty, hắn nhìn chiếc xe thểo thao màu hồng trước cổng. Tùy Gia Lạc không nghi đó là xe của Uyển Nhi, hắn lên tiếng nhắc nhở.
" Để tôi gọi xe taxi!
Uyển Nhi lúc này mới nhớ ra, hắn nghĩ mình là người nghèo. Đã là người nghèo thì làm gì có siêu xe. Cô nở nụ cười xảo quyệt, hướng Tùy Gia Lạc trả lời.
" Không cần gọi, xe của tôi ở kia rồi "
Không để cho Tùy Gia Lạc trả lời, cô đã nhanh chóng bước lên xe thể thao màu hồng. Tay để trên vô lăng.
Uyển Nhi nhìn Tùy Gia Lạc vẫn đang thất thần, cô lên tiếng gọi hắn..
" Gia Lạc anh có lên xe hay không? Hay muốn tôi xuống bế anh lên?
Tùy Gia Lạc có chút bộp chộp, vội vã ngồi lên ghế phụ. Trong đầu hắn luôn suy nghĩ.
Chiếc xe này trị giá không nhỏ, Uyển Nhi nghèo như vậy. Lấy đâu ra tiền mua,hay là cô ấy thuê?
Cả một quảng đường về Lan Gia, hai người luôn im lặng. Không ai nói gì. Đúng hơn là không phải biết mở đầu từ đâu.
30 phút sau xe đi vào trong sân rộng lớn Lan Gia. Chỉ khác lúc này là ban đêm. Tùy Gia Lạc hơi mất tự nhiên.
Nữa đêm Uyển Nhi dẫn theo hắn về, không biết chủ nhà có trách cô ấy không? Sợ là sẽ hiểu nhầm đi.
Tùy Gia Lạc đi vào trong nhà, theo vào bên trong phòng. Uyển Nhi bật đèn ngủ lên, thoáng cái cả phóng sáng lên.
Tùy Gia Lạc quan sát bốn phía, căn phòng được bài trí theo kiểu công chúa, còn có rất nhiều Cup giải. Rồi bằng thạc sĩ.
Lúc này dương như Tùy Gia Lạc, đã cảm thấy không đúng chỗ nào đó rồi. Bất chợt Uyển Nhi quăng khăn bông về phía hắn, lên tiếng.
" Gia Lạc, anh đi tắm đi. Anh không ngại hôi, nhưng tôi ngại.
" Sau đó tôi sẽ nói rõ cho anh biết.
Tùy Gia Lạc im lặng, cầm lấy khăn bông đi tắm. Hắn cũng ghét bỏ bản thân mình, mới có chút khó khăn mà đã không ra hình người rồi.
Đợi cho Tùy Gia Lạc tắm xong, Uyển Ngồi trên ghế. Hai chân để lên trên bàn, tướng ngồi không khác gì lão đại đi chơi gái.
15 phút sau, Tùy Gia Lạc quấn khăn tắm bước ra. Gương mặt đã cạo râu sạch sẽ, khắp người tỏa mùi sữa tắm. Do hắn không mặc lại đồ cũ nên đành quấn khắn ra ngoài.
Uyển Nhi nhìn từ trên xuống dưới Tùy Gia Lạc với ánh mắt háo sắc. Tùy Gia Lạc không được tự nhiên, hai chân tự động khép nép lại.
Uyển Nhi lúc này mới bắt đầu, chậm rãi mở miệng.
" Gia Lạc! Tôi sẽ giúp Tùy Thị nguồn vốn, với điều kiện.
" Mua đứt anh "
Tùy Gia Lạc hai mắt mở lớn, hắn không tin những gì minh đang nghe thấy. Cô ấy lấy đâu ra tiền giúp Tùy Thị. Và hắn cũng không bán bản thân mình.