[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 110: Công Lược Thầy Giáo Cao Lãnh 5




Sáng sớm, Uyển Nhi ăn mặc thỏa đáng tới trường học. Bước vào lớp học đã thấy Trần Lâm Như, lâu Nay tránh né cô. Bây giờ lại mĩm cười tươi rói vẫy tay với cô.

Uyển nhi Bước lại Bàn Học Của Trần Lâm như, xem ả định giở trò gì?

" Trần Lâm Như hỏi: “Sao Uyển Nhi tới sớm vậy. Cậu vẫn giận mình à. Cậu đã ăn cơm chưa.?

" Ăn rồi.” Sắc mặt của Uyển Nhi lạnh tanh không một chút để ý tới Trần Lâm Như.

Trần Lâm Như cả mặt vẶn vẹo, cái thần thái kiêu ngạo đó là sao đây.. Khinh người quá đáng.

" Uyển Nhi, lúc vừa rồi tớ thấy Thầy Giáo Tiêu đi cùng một nữ giáo viên xinh đẹp cùng nhau ăn cơm đó.

" Uyển Nhi ": Oh " rồi sao nữa?..đồng nghiệp đi ăn với nhau là chuyện bình thường.

" Trần Lâm Như":....thái Độ đó là sao đây?? Cô ta chắc chắn là giả vờ không quan tâm.

" Cậu không ghen sao. Không phải cậu thích thầy sao? Trần Lâm Như hời hợt hỏi?

" Lâm Như, cô Đừng nói bậy. Tôi thấy người thích thầy là cô mới phải,?

" Thầy Tiêu Làm gì có vẻ cô đều rất rõ ràng hơn tôi. Tôi khuyên cô đừng nói bậy.. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói đừng có nói bậy.

" Không còn gì, tôi xin phép về chỗ Của mình.

" Hừ: định quăng nồi cho lão nương à. Không dễ đâu.. Cô Còn non và xanh lắm..

" Dù cô có nói gì, Tiêu Dục trước sau gì cũng là của lão nương thôi.

" Công lược không được, thì trói lại...lo lắng cái gì " xì~~~"

Cả gương mặt xinh đẹp Của Trần Lâm Như, tức giận tới vặn vẹo. Cô ta cảm thấy không thích hợp làm bạn với Lâm Uyển Nhi nữa.

Trần Lâm Như, xem rằng Uyển Nhi rất ngu ngốc. Lại kiêu ngạo, ỷ vào nhà mình có tiền lên măt với cô.

•••••••••••••••••••••

Kết thúc buổi học, Tiêu Dục nhanh chóng sắp xếp đồ, chuẩn bị vào văn phòng soạn giáo án.

Uyển Nhi như tên trộm ôm bài tập đến Văn Phòng của Tiêu Dục đẩy cửa ra, thò đầu nhìn vào trong.

Tiêu Dục nghe tiếng cửa mở nên quay đầu lại nhìn.

Hắn lạnh lùng nhìn Uyển Nhi, hắn tưởng lời nói của cô chỉ là đùa giỡn. Xem ra là thật rồi.. Cảm giác có một tiểu muội quấn lấy cũng không tệ đi.

" Em đến để học thêm sao? Có gì không hiểu sao?

Hốc mắt của Uyển Nhi ửng đỏ, làm bộ đáng thương nhìn hắn: " Thầy giáo~~ Có mấy bài em không hiểu.

Tiêu Dục nhìn thấy hốc mắt của Uyển Nhi đỏ ửng tới đáng thương " Chỉ là không hiểu bài thôi sao, sao lại sắp khóc rồi..?

" Được rồi, chỉ là không hiểu bài thôi sao! Lại đây thầy chỉ bài cho... Đừng khóc rất xấu...

" Dạ "~~ Cô dạ một cách tự nhiên.. Gương mặt sắp khóc hồi nãy, được thay vào nụ cười rực rỡ.

Khiến cho Tiêu Dục ngạc nhiên không thôi.

" Chỗ nào không biết làm?"

" Toàn bộ đều không biết làm." Uyển Nhi yếu ớt trở lời.

Tiêu Dục kinh ngạc nhìn cô một cái: "Tất cả đều không biết làm? Vậy em đi học làm gì!?"

"Em không nghe tôi giảng bài sao? " Giọng nói lạnh băng có chút tức giận của Tiêu Dục vang lên.

"....L... Là.. Em mãi ngắm thầy nên không nhớ bài! Nói xong Uyển Nhi mặt đỏ Hồng cúi thấp đầu.

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 30%)

Tiêu Dục định mắng cô, nhưng lại nhìn cái biểu hiện vừa Thẹn thùng vừa Ủy khuất kia lại không nở mắng.

[...] Tỷ xinh đẹp diễn phi thường giỏi NHA. Xin nhận một lạy của em...

" Tất nhiên rồi! Cái kĩ năng diễn xuất cao cấp để làm gì chứ?

" Lão nương cảm thấy. Lão nương rất giỏi?

[...] Tỷ xinh đẹp lại bắt đầu tự luyến rồi....

" Tiêu Dục ": Được rồi. Em ngồi xuống tôi chỉ bài cho. Không Lẽ em định đứng để tôi Giảng bài?

" A. A~~ xin lỗi thầy, em quên mất.

Uyển Nhi, ngồi xuống đối diện với Tiêu Dục. lúc này mới bắt đầu giảng giải bài tập cho Uyển Nhi.

Lúc này, Uyển Nhi mới ngắm kỹ Tiêu Dục.. Thặt đẹp trai nha. Gương mặt tinh xảo tới mức không thể rời mắt.

Chậc chậc~~ Thật muốn ăn sạch hắn đi

Tuy Uyển Nhi giả bộ không biết làm bài. Nên khi Tiêu Dục chỉ bài một lần cô liền hiểu ngay, cố gắng phát huy mạnh mẽ là một học sinh thông minh ~~~

Chỉ xong bài tập cũng đã hơn 5 giờ chiều. Lúc này Tiêu Dục định sẽ trở về ngay. Thì Uyển nhi liền hỏi.

" Thầy giáo~~ Tiêu Dục Ca ca..... bao giờ thầy định nghĩ làm giáo viên?

Tiêu Dục nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô.

" Em là đang nghi ngờ năng lực dạy học của tôi": Âm thanh cao lãnh của hắn vang lên.

Cô vội lắc đầu nhanh miệng biện minh. Mặt ủy khuất hồng hồng.

"Không phải đâu"

" Thầy ơi, tại trường nghiêm cấm tình yêu thầy trò. Như vậy thì em theo đuổi thầy làm sao?"

Tiêu Dục kinh ngạc. Nhưng lại rất nhanh tìm lí do, chắc chắn là cô đang nói đùa với hắn....nhưng trong lòng lại chợt lóe một tia cảm giác bất thường.

" Nhanh thôi~~ Khi nào em Học xong cao trung. Tôi sẽ nghĩ việc.

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 40% tỷ xinh đẹp quá giỏi nha.)

Uyển Nhi bỉu môi, nhưng vẫn ngọt ngào lên tiếng.

" Tiêu Dục ca ca ~~ Hết giờ học rồi. Lần sau Uyển Nhi sẽ lại tìm Tiêu Dục ca ca ~~ chỉ bài.. Tạm biệt Tiêu Dục ca ca.

Tiêu Dục cũng vẫy tay chào tạm biệt lại với cô~~ Trong lòng hắn xem cô như em. Gái nhỏ mà đối xử.

Mọi hành động thân mật đó, đều bị Trần Lâm Như thu hết vào mắt. Nghiến răng nghiến lợi...xoay người rời đi.

Uyển Nhi bước ra khỏi trường gọi cho tài xế tới đón mình. Thì chưa đi được vài bước đã bị mấy tên lưu manh chặn lại.

" Một tên trong số đó lên tiếng "

" Em gái nhỏ, em đã đắp tội gì với nữ thần nha.... Nữ thần hôm nay nhờ tụi anh đây chăm sóc từ tế em gái nhỏ à!

Uyển Nhi biết nữ thần, trong miệng bọn lưu manh kia là ai rồi. Không phải là nữ chính đại nhân còn là ai nữa.

" Chậc~~ Trò trẻ Con này cũng đem đi đối phó lão nương.

" Nữ chính là quá khinh thường lão nương đây rồii.

" Đã thế xem bọn này là bao cát cho lão nương vận động tay chân vậy. "

" Đã lâu không đánh người, hơi ngứa tay chân.

[...] Aaa Lại có người ngu tới nạp mạng cho tỷ bạo lực.. Ta cầu nguyện cho mấy đứa trẻ đó không sao.

" Uyển Nhi ngoắc tay với mấy tên kia., "

" Tất cả lên hết một lượt đi. "

" Chị đây đang rất bận.. Thời gian của chị đây rất quý... Lên hết đi~~

Mấy tên lưu manh bị khiêu khích tới tức giận.

" Được. Em gái có lá gan rất lớn. Bổn đại ca thích... Anh em tất cả xông lên.

Uyển Nhi nhanh chóng né tránh mấy chiêu võ mèo cào kia. Chân cô vươn ra đá bay một tên Ra ngoài. Tên đó ngất ngay từ cú đá đầu tiên.

Mấy tên Còn lại, bị cô sách lên như đồ vật quăng lên rồi sút xa y như trái bóng.

Mười phút trôi qua~~~~

Mấy tên lưu manh bầm dập quỳ sát xuống đất

" Đại tỷ tha mạng~~~ Là em có mắt mà không thấy thái sơn.. Chọc nhầm đại tỷ.

" Xin tỷ tha mạng cho chúng em.. Cả mấy tên lưu manh đồng thanh đáp

" Uyển Nhi ": Ta biết là ai sai khiến các ngươi làm.. Nhưng bất quá trẻ nhỏ không nên ra đường học thói hư.

" Hôm nay gặp ta lương thiện tha cho các ngươi một mạng"

" Mấy tên đảo mắt nhìn nhau. Đại tỷ này còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn... Vậy mà nói bọn hắn là trẻ nhỏ?

" Thôi đại tỷ nói sao thì là vậy đi~~ ai bảo đại tỷ rất bạo lực. "

" Dạ dạ tụi em xin nghe lời đại tỷ. Xin đại tỷ hãy thu nhận chúng em... "

Uyển Nhi hơi tò mò.. Nếu lão nương tạo ra một bang phái của riêng mình. Cũng không tệ đi... Bất quá mấy tên này hơi yếu.

Thôi thì thu nhận. Làm chân sai vặt cũng không tệ.

" Được rồi. Các ngươi nay đi theo ta... Phải trung tâm với ta... đã nghe rõ chưa?

Tát cả đồng thanh đáp.

" Tất cả đều nghe theo lời đại tỷ "

[...] Trời ơi, ta không thể khuyên tỷ xinh đẹp được nữa rồi. Tỷ ấy còn tạo hẳn cho mình cái bang phái đều bạo lực..... Aaaaaaa