Share by: lazyboyvn
- Hoan nghênh các ngươi đi tới khu vực quét mìn của bản vương!
Vừa dứt lời, chỉ thấy tận đầu đường chân trời buông xuống một vệt sáng, chiếu sáng đường biên giới đen kịt, Cơ Thái Hiểu dõi mắt nhìn qua.
Chẳng biết vì sao, dù khoảng cách xa xôi, Cơ Thái Hiểu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, thiếu niên lười biếng ngồi trên vương tọa huyền huyễn, hào quang bao phủ, khí định thần nhàn, khóe miệng lộ ý cườibễ nghễ, như thiên địa chi chủ, vô địch vương giả.
- Giết ta? Ngươi thử xem! Các ngươi có thể ra khỏi khu vực quét mìn này, thì coi như ta thua!
Hình tượng là thế, nhưng âm thanh phát ra tràn đầy ti tiện.
Cơ Thái Hiểu giật mình, "Khu vực quét mìn" không gian này chẳng lẽ do thiếu niên kia tạo ra?
Nhân loại sao có khả năng nắm giữ thần thông như thế, chẳng lẽ là do"Tinh Thần Bài"?
Không, không thể.
Muốn sử dụng "Tinh Thần Bài" cần phải đủ điều kiện, theo thông thường, hiệu quả càng mạnh, điều kiện sử dụng càng khó khăn, cái giá phải trả rất đắt.
Vĩnh Hằng quyết đấu cấp D thôi, giá phải trả đã không nhỏ rồi,mà "Tinh Thần Bài" có thể một lần kéo mười một người vào dị độ không gian, điều này hắn chưa từng nghe qua, hơn nữa điều kiện thanh toán, không phải là thứ mà một thiếu niên Linh Quan Cảnh có thể gánh vác nổi.
Nhưng nếu như không phải "Tinh Thần Bài", cái không gian quỷ dị này là như thế nào?
Còn tiếng nổ kia là sao?
- Nam tước đại nhân!
Xa xa truyền đến vài tiếng kêu to, Cơ Thái Hiểu quay đầu nhìn lại, thấy chín tên thuộc hạ còn lại, đứng phân tán xung quanh, lúc này bọn họ không hẹn mà cùng đứng tại chỗ, nhìn về phía hắn.
Sau khi thấy được thảm trạng của đồng bọn, ý thức được vùng đất quỷ dị này vô cùng nguy hiểm, cho nên không ai dám tùy ý đi lại.
- Nam tước đại nhân, chúng ta nên làm gì? Xin ngài hãy chỉ thị!
Người mặc áo đen Ất cao giọng hô, tại thời khắc nguy cơ này, cần một người lãnh đạo lâm nguy không loạn.
Cơ Thái Hiểu trầm giọng nói:
-Mảnh đại địa này, có thể có nhiều chỗ chôn địa lôi, mọi người không nên tùy ý đi lại, nghiên cứu quy tắccác ô màu trắng, màu xanh lục cùng ô màu đỏ, trong này nhất định ẩn chứagiải pháp tìm racon đường an toàn! Mọi người hãy kiên trì, chỉ cần chúng ta bất động, tên khốn kia không cách nào làm được gì ta đâu!
Cơ Thái Hiểu vừa dứt lời, màu trắng yên tĩnh trong không gian bỗng nhiên vang lên tiếng “tí tách”, âm thanh thời gian chuyển động.
Màu trắng giữa bầu trời xuất hiện một tấm bảng to lớn!
- À, quên nói cho các ngươi.
Thiếu niên ở xa xa bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Sau năm phút, khu vực quét mìn nổ tung, xóa tan tất cả, không chừa một ngọn cỏ. Các ngươi chỉ có năm phút, thử thoát khỏi mảnh đất tán thân này đi!
Cơ Thái Hiểu cơ hồ muốn rách cả mí mắt, đến quy tắc ra sao hắn còn chưa hiểu, chỉ có năm phút, làm sao ly khai khỏi nơi này?
Tuy rằng hắn không muốn tin lời giải thích của thiếu niên, nhưng cũng không dám không tin, bởi vì hắn không thể giải thích hoàn cảnh hiện tại, thiếu niên nắm giữ bao nhiêu thần thông ở thế giới này.
Nói cách khác, hắn không dám đánh cược!
- Mọi người cẩn trọng, chậm rãi đi tới, chú ý những biến hóa xung quanh, một khi nhìn thấy khô lâu màu đen, thì phải lập tức lui về sau!
Cơ Thái Hiểu không thể làm gì khác hơn là truyền đạt mệnh lệnh mới, cho đám thuộc hạ tiến lên.
Chín tên áo đen hai mặt nhìn nhau, lấy hết dũng khí đi về phía trước, bọn họ tùy thời tùy khắc cảnh giác dưới chân, bước ra một bước, trái tim lại nhảy mạnh một cái.
"Keng" một tiếng, qua thời gian, dần xuất hiện con số màu đỏ hoặc màu xanh lục, lo lắng dần dần buông xuống, nhưng rất nhanh lại thót lên đến cổ họng, bởi vì bước kế tiếp, không ai biết là sống hay là chết.
Nguy hiểm không biết, chỉ có sự sợ hãi là vô hạn.
"Pong!"
Đột nhiên, thiếu niên phát ra một tiếng "Pong", tiếng nói của hắn rất nhẹ, nhưng bên trong không gian này lại được phóng đại vô tận.
Từ mỗi một góc thẩm thấu ra, bất luận nơi đâu đều có thể nghe rõ ràng, như Thần đang nói chuyện.
Một tiếng "Pong" này của hắn, làm bọn họ teo hết cả người, người mặc áo đen Bính đang đi phía trước, đang định bước chân nhưng mạnh mẽ ngừng lại, suýt chút trẹo cả eo.
Nhưng người mặc áo đen Ất lại không may mắn như vậy, thời điểm âm thanh vang lên, chân của hắn đã rơi vào một cái phương cách.
Con ngươi hắn đột nhiên co rút, ở thời khắc sống còn, cảm quan của hắn tăng lên cực hạn, trong thời khắc ngắn ngủi cuối cùng, hắn ý thức được, "Keng" không có vang lên, đồng thời cũng nhìn thấy, những ô vuông màu trắng dưới chân nhảy ra một khô lâu màu đen.
"Không!"
Người áo đen Ất hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn, nhưng hắn phát hiện, chân phải của mình dính vào ô vuông màu đen, chân như bị đóng đinh ở đó vậy, không thể lay động.
Hắn thậm chí lấy tay nhấc chân mình lên, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Ầm!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tên Ất bị nổ tung thành từng mảnh!
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, mặt mũi Cơ Thái Hiểu trắng bệch, hắn tận mắt chứng kiến chuyện vừa phát sinh, Ất rõ ràng có thời gian thoát đi nhưng không làm được, chuyện này có nghĩa, một khi bước sai một bước, thập tử vô sinh a!
Để Cơ Thái Hiểu cảm thấy sợ hãi là, thiếu niên kêu một tiếng "Pong" kia, vào thời điểm Ất bước chân xuống đất, chuyện này có nghĩa, hắn ta biết rõ từng vị trí ô vuông chứa hắc khô lâu, thậm chí chuyện nổ tung là do hắn làm!
Năng lực của hắn ở thế giới này, bất kể là thánh quang soi sáng, thanh âm Thần vọng, hay tiếng "Pong" kia, đều quá mơ hồ.
Nếu như thiếu niên là chúa tể của thế giới này, thì bọn họ còn có khả năng thoát khỏi nơi đây sao?
Muốn thoát ra, có được không?
Cơ Thái Hiểu không khỏi sinh ra tuyệt vọng.
. . .
. . .
"Giá trị khiếp sợ của Cơ Thái Hiểu + 88!"
"Của người áo đen Bính +99!"
"Người áo đen Đinh +99!"
". . ."
Giá trị khiếp sợ của đám người Cơ Thái Hiểu không ngừng tăng lên, Thẩm Phong đối với việc giả ngưu bức của mình hết sức hài lòng.
Mà không gian gọi là "Khu vực quét mìn" này, không có thần bí như vậy, chỉ là bản mô phỏng trò chơi quét bom nhưng phiên bản cho người thôi.
Có điều, Thẩm Phong sử dụng mấy cái ứng dụng trình tự đơn giản nhất, như dùng đèn chiếu sáng cho mình, thêm vào một đạo Thánh quang đặc hiệu, dùng loa phát thanh tạo ra thanh âm phóng đại vô tận, dùng đồng hồ báo thức lừa gạt Cơ Thái Hiểu có thời gian hạn chế.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Phong chỉ khởi động ứng dụng trình tự quét mìn, đưa đám Cơ Thái Hiểu vào chơi trò chơi thôi.
Quét mìn, là một loại trò chơi nhỏ.
Ô màu trắng là ô ẩn giấu.
Màu xanh là ô đã hiện rõ.
Những ô vuông đã biết vị trí lại bao quát số ô không an toàn cùng sô ô có nhắc nhở.
Những ô nhắc nhở là chìa khóa cho việc gỡ mìn, còn những con số đại diện số “Địa lôi” trong cửu cung, số "1" có nghĩa bên trong có một viên "Địa lôi", số "2" là hai viên, cứ thế mà suy.
Người chơi có thể nhắc nhau những ô vuông có con số, để suy ra cái nào ô vuông nào có địa lôi, cái nào không, từ đó tìm ra hết những ô an toàn.
Còn điều kiện qua cửa của đám người Cơ Thái Hiểu lại đơn giản hơn, bọn họ không cần tìm ra hết số ô vuông an toàn, chỉ cần vượt qua khu vực quét mìn, từ ô 1 bên phải đi quá ô 1 bên trái là được.
Nhưng bi kịch chính là, ở cái này dị thế giới này, làm gì có trò quét mìn!