Thẩm Phong đang đi thẳng một mạch về hướng bắc, rất nhanh lại đụng phải bình chướng.
Ranh giới là một vách tường màu xám tro cao vút trong mây, tựa như một tấm vách to lớn từ trên trời rơi xuống, vách tường cắt qua phố Thiên Đường, từ từ thu hẹp lại.
Vách tường đang dịch dần về phía nam.
- Dị độ không gian bắt đầu co lại.
Đại Vũ giải thích:
- Tính toán theo tốc độ này, không tới nửa giờ nữa nó sẽ co lại thành đài quyết chiến.
Thẩm Phong viết chữ hỏi:
- Có thể tính ra vị trí của đài huyết chiến hay không?
Đại Vũ nhẹ khẽ gật đầu.
- Có thể.
- Vậy chúng ta phải nắm chắc thời gian quét sạch lũ tạp nham này.
An Đức Lỗ có cấp bậc Tiên Thiên, những tên tay chân tạp nham kia không thể so sánh được, cho dù là Thẩm Phong bây giờ cũng không thể.
Tiên Thiên cùng Xích Linh Quan quá cách biệt, nếu như so sánh thì Xích Linh Quan nhiều nhất chỉ là học sinh tiểu học, Tiên Thiên cảnh ít nhất là sinh viên.
Tiểu học mà muốn thắng sinh viên về học thuật, đây là chuyện không thể nào.
Dĩ nhiên, trên đời này vẫn có những chuyện bất ngờ, lấy tuổi tác đáng lẽ nên học cấp hai lại thi đại học, thậm chí theo học thạc sĩ, loại thiên tài này vẫn tồn tại.
Ở Linh Năng đại lục dĩ nhiên cũng có, lấy cảnh giới Xích Linh Quan vượt cấp đánh Tiên Thiên cảnh, trong lịch sử tuy lác đác không có mấy nhưng cũng không phải là không có, những người kia sau này đều là những nhân vật nổi danh trong lịch sử.
Đến nay, Thẩm Phong vẫn kiên định cho rằng mình cùng thiên tài tuyệt thế cách xa một vạn tám ngàn dặm, cùng đại nhân vật trong lịch sử cách xa mấy thái dương hệ.
Tóm lại, áp lực bây giờ đè nặng lên Thẩm Phong, nhất là hôm nay hệ thống cứ hố cha như vậy, không nhờ vả được chút xíu nào, tương đương với việc hắn phải dựa vào thực lực chân chính để giết chết một cường giả Tiên Thiên, nếu như không phải là vĩnh hằng quyết đấu ức hiếp người quá đáng cùng mối thù diệt tộc của Đại Vũ, Thẩm Phong sớm đã cao chạy xa bay.
Nhưng thực tế tàn khốc, ta vẫn phải đối mặt.
Ít nhất phải khử hết đám tạp binh, chiếm cứ ưu thế hai đánh một đi.
Còn có một chuyện trọng yếu nhất, nhiệm vụ đặc thù tuyệt địa cầu sinh độ tiến triển đã tới 19/20, chỉ cần săn một con nhện nữa là hắn là có thể đạt được ba lần ăn trộm tùy ý, có thể không cần điều kiện ăn trộm mà sử sử dụng thuật ăn trộm.
Ba lần tùy ý sử dụng cũng không phải là một sự trợ lực tốt lắm.
Nhưng mà ba lần đều đập lên người An Đức Lỗ, vạn nhất trộm được mấy thứ như “một nửa cảnh giới linh năng”, “Một nửa kỹ thuật chiến đấu”, “Một nửa nguyên khí”...
Vậy là vô tình lật kèo luôn rồi, hắc hắc hắc!
Thẩm Phong nghĩ như vậy, trong lòng nhịn không được lén cười.
- Ô ô ô, đây mới là kí chủ mà tiểu Bí biết!
Tiểu Bí cao hứng vô cùng, kí chủ hèn hạ vô sỉ mơ mộng giữa ban ngày rốt cuộc trở lại!
Thẩm Phong: -...-
Thẩm Phong đương nhiên vẫn là Thẩm Phong đó, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Bởi vì lười nhác rất thư thái, cho nên mới muốn trở thành người lười a!
Gượng ép một đánh bảy, Thẩm Phong mệt mỏi rã rời, cảm giác thân thể bị móc rỗng. Bây giờ hắn chỉ muốn xử lí nhanh tên An Đức Lỗ, lại đi trộm cái cà vạt để hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, sau đó về nhà ngủ!
Nhưng mong muốn không thành hiện thực, Thẩm Phong đi loanh quanh phố Thiên Đường ba vòng, hai lần đụng phải An Đức Lỗ Bá tước, hắn đều quay đầu chạy mất, đi mãi mà không gặp thêm một tên áo đen nào!
Một người cũng không có!
Sự thật chứng minh, hệ thống ăn trộm vẫn gài bẫy mình!
- Em gái ngươi! Huyết Sắc Tri Chu chỉ có 20 người?
Thẩm Phong không nhịn được mắng thẳng mặt hệ thống.
Té ra cộng thêm An Đức Lỗ Bá tước, ở thế giới này chỉ vỏn vẹn có hai mươi thành viên Huyết Sắc Tri Chu. Nghĩa là phải thông ass An Đức Lỗ Bá tước mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chiến thuật từ từ mà đánh tan vỡ từ trong trứng nước, còn không thấy ánh sáng đã chết yểu.
Khó trách nhiệm vụ tên là tuyệt địa cầu sinh, tức phải phải thông hết toàn bộ đám Huyết Sắc Tri Chu trong dị độ không gian giết chết, chỉ còn lại hắn cùng Đại Vũ tồn tại cuối cùng, mới coi là thắng.
Ép người mà ép tới mức này đúng là chỉ có cái hệ thống chết tiệt, nguyền rủa 18 đời nhà ngươi.
...
...
Thời gian quyết chiến chỉ còn lại năm phút.
Căn cứ theo phán đoán của Đại Vũ, bình chướng sẽ co lại, bao quanh quảng trường thời đại của phố Thiên Đường. Thẩm Phong quan sát cẩn thận địa thế, phát hiện nơi này địa hình rộng rãi, hầu như khong có vật che chắn, không thích hợp cho phục kích cùng du kích, chỉ có thể chính diện quyết chiến.
Điều này làm cho Thẩm Phong có chút nhức đầu, chính diện đối cứng, quá khó a.
- Hội nghị khẩn cấp trước trận chiến.
Thực lực không đủ, phải dựa vào chiến thuật!
Thời gian chỉ còn lại bốn phút.
Trong một quán rượu gần quảng trường, Thẩm Phong cùng Đại Vũ chung tay xây dựng một bộ chiến lược quyết chiến.
Nói là thương lượng, thật ra thì chủ yếu là Thẩm Phong an bài chiến thuật. Không có biện pháp, Đại Vũ có chỉ số thông minh rất cao, nhưng tính cách hiền lành, quả thực không nghĩ ra nổi chiến thuật âm hiểm.
- Chiến thuật lần này, chủ yếu lấy đánh lén làm chủ!
Thẩm Phong không viết nhiều nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề.
Đại Vũ sững sờ, trước đó nàng tưởng Thẩm Phong sẽ tỉ thí chính diện, dẫu sao mới vừa rồi cảnh một diệt bảy quả thực quá ngầu, Hải Đường tỷ tỷ chắc là sẽ khinh thường hai đánh một.
Nhưng Đại Vũ không ngờ Hải đường tỷ tỷ không chỉ có không chuẩn bị quyết đấu công bình mà còn lập kế hoạch đánh lén!
Ngô, cũng tốt, vì lý do an toàn!
- Làm sao để đánh lén?
Đại Vũ hỏi nhỏ.
Thẩm Phong nhanh chóng viết:
- Theo kế hoạch cũ, ngươi ngụy trang thành một ảo ảnh bất động, ta thì tìm chỗ ẩn nấp, chờ tên Bá Tước kia tới, ta ném ra một quyển Linh kỹ. Một khi đánh lén thành công, ngươi lập tức chi viện, chúng ta dùng quyển trục đập chết hắn. Vạn nhất, ta đánh lén thất bại, ngươi liền kiên nhẫn chờ đợi, tìm cơ hội đánh lén thêm lần nữa.
Đại Vũ nghe vậy, nghiêm túc gật đầu một cái.
- Ngươi có mang quần áo khác không?
Thẩm Phong viết chữ hỏi.
- Có.
Đại Vũ nhanh chóng gật đầu.
Thẩm Phong lập tức viết:
- Vậy ngươi đem tóc giả tháo ra, sau đó đổi một bộ quần áo mới, ngồi ở nơi xó xỉnh, tận lực không nên cử động, Bá tước chưa thấy qua khuôn mặt thật của ngươi, khẳng định không nhận ra.
Lúc rời đi phòng tắm, Thẩm Phong để cho Đại Vũ đem tóc giả lại đội lên, đến nay Huyết Sắc Tri Chu vẫn không một ai biết khuôn mặt thật của Đại Vũ, càng không biết tóc nàng thật ra là màu bạc, chỉ cần bỏ tóc giả thay quần áo thì đó là cách ngụy trang hoàn mỹ nhất.
Đại Vũ lập tức “ừ” một tiếng, lấy ra một chiếc áo đầm màu hồng, sau đó không nói hai lời, hai tay cầm lấy áo vạt áo, vén lên.
Thẩm Phong ngây dại, còn chưa kịp phản ứng, Đại Vũ đã nhanh chóng cởi áo.
Một thân thể trắng như tuyết nhanh chóng đập vào mắt!
Tê... Lúc trước Đại Vũ mặc quần áo rộng thùng thình nên không nhận ra nhưng bây giờ mới biết nàng có một cặp hung khí dọa người!
Mắt thấy Đại Vũ đã cởi áo, thì phải cởi váy, Thẩm Phong liền vội vàng xoay người lại.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Đại Vũ thay đồ ngay chỗ này là bởi vì thời gian cấp bách, hơn nữa lầm tưởng thiếu nữ bên người là thiếu nữ thật, cho nên mới không chút suy nghĩ tại chỗ thay quần áo.
Thẩm Phong vô tình nhìn một cái, cái này thuộc về “vô tình không sao” nhưng nếu mặt dày xem tiếp thì đó chính là hạ lưu.
- Tốt rồi.
Không tới ba giây, Đại Vũ đã đổi xong quần áo, mái tóc dài màu bạc, áo đầm màu hồng, da thịt trắng như tuyết, đẹp như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích.
Thẩm Phong chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như đuốc, một khắc kia, thiếu niên tựa như một người kỵ sĩ tuyên thệ bảo vệ công chúa.
Thời gian chỉ còn hai phút.