Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng!
Thẩm Phong câu cá không biết mệt nhưng trong bóng tối cũng có một tên áo đen đang giấu mình, lặng lẽ nhìn mấy người Giáp Ất Bính Đinh Mậu Canh Tân Nhâm Quý, từng người từng người cắn câu, mặt hắn không hề biến sắc mà bất động như núi.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi thời điểm Thẩm Phong không phòng bị cho ra một kích tất sát!
Đã đến thời cơ thích hợp!
Sau đó, hắn ra tay!
Trường thương đâm ra, tuy đâm vào sau lưng Thẩm Phong nhưng vị trí đâm lại là trái tim, nếu trường thương đâm thủng da thịt, tim cũng sẽ bị một kích chọc thủng!
Đây quả là một sát chiêu kinh khủng!
Không thể không nói lão già này chọn cơ hội rất đúng lúc, Thẩm Phong vì nhiệm vụ tiến triển ung dung qua được một nửa mà sinh ra một chút chủ quan, chỉ là hắn không nghĩ tới có người sẽ ẩn nấp kĩ như vậy, cho nên chờ đến khi trường thương đâm tới sau lưng, hắn mới giật mình phát hiện.
Thẩm Phong không có tốc biến cho nên không cách nào tránh thoát một thương này.
Nhưng hắn cũng không có ngồi chờ chết!
Ở những giây phút nguy hiểm, Thẩm Phọng biểu hiện ra tố chất tâm lí vững vàng, không chần chừ đến nửa giây, nhanh chóng lấy ra Bích Trì Kiếm, trở tay chém ra "Kiếm Quang Mù Mắt"!
Trong lúc Thẩm Phong xoay người, trường thương đã đâm trúng lưng hắn!
Đang Đang!
Không có tiếng thịt bị mũi thương xé mở vang lên như dự đoán, trường thương đã đâm trúng sau lưng Thẩm Phong nhưng tiếng vang lên lại là tiếng kim loại va chạm!
Con ngươi người đánh lén hơi co lại, hắn ý thức được mình chỉ đâm trúng khôi giáp, nguyên lai trên người thiếu nữ mặc chiến khải có độ phòng ngự cực cao, cứng rắn chống đỡ một thương này!
Kế tiếp, trong sự kinh ngạc của hắn, một đạo kiếm quang nóng bỏng, nhức mắt như mặt trời chém tới!
Phản ứng thật là nhanh!
Trong lòng người đánh lén thất kinh, gặp phải đánh lén không có chôn chân chịu chết hoặc tìm cách né tránh mà lại xoay người phản công, điều này cần tâm lý mạnh như thế nào?
Người đánh lén không có ý định giao đấu, vội vàng lui về sau mấy bước.
Hổn hển, hổn hển, hổn hển...
Thẩm Phong thở hổn hển, tâm tình khẩn trương cực độ để cho mỗi dây thần kinh trên người hắn căng như dây đàn.
Thật may vì để ngừa vạn nhất, hắn đem Bạch Thạch chiến khải mặc lên người mình.
Tuy nhiên Thẩm Phong cũng không biết Bạch Thạch chiến khải có thể ngăn nổi một thương này hay không, cho nên vừa nãy, khi mũi thương chạm vào áo, hắn cứ tưởng mình chết đến nơi rồi.
Nỗi sợ khi đối mặt với tử vong, khiến cho đầu óc hắn trống rỗng, thân thể hoàn toàn cứng ngắc.
Nhưng thứ mãnh liệt hơn so với sợ hãi là dục vọng cầu sinh.
Cầu sinh phải chiến thắng sợ hãi!
Cho ta một giọt nước, ta có thể coi nó như đại dương - đây chính là tâm đắc của những người cầu sinh!
Thẩm Phong tận dụng được một đường sinh cơ do Bạch Thạch chiến khải tạo cho, tạm thời chế trụ sự sợ hãi đối với tử vong, làm ra cách ứng đối để cầu sinh.
Sở dĩ không phải chạy trốn, mà là xoay người lại phản công, chính là thủ đoạn cao nhất trong tiềm thức của Thẩm Phong.
Đối phương chưa chắc chỉ có một chiêu, nếu ngươi chạy trốn, sẽ đem sơ hở phát huy ra toàn bộ để rồi ăn chiêu thứ hai, thứ ba, sớm muộn sẽ không ngăn được. Coi như chiến khải giúp ngươi chặn lại một thương này, đối phương cũng sẽ ý thức được trên người ngươi mặc chiến khải, từ đó chuyển sang tấn công vào vị trí không có chiến khải bảo vệ.
Ngược lại, đối phương lầm tưởng chỉ cần một chiêu là có thể thực hiện mục đích, khẳng định không chuẩn bị chiêu thức phòng thủ. Nếu đột nhiên xoay người lại, có thể giết đối phương trở tay không kịp, không được thì cũng có thể đem đối phương bức lui, khiến cho chiến cuộc quay trở về cân bằng, không đến nỗi hoàn toàn rơi vào bị động.
Vì vậy, xoay người lại phản công, nhìn qua có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế là cách làm an toàn nhất.
Dĩ nhiên, hết thảy mọi thứ phải nhờ Bạch Thạch chiến khải ngăn cản một thương, nếu không ngăn được thì mất mạng, hết thảy suy tính đều trở thành phù vân.
Thật may, Bạch Thạch chiến khải không hổ là linh khí cấp sử thi, giúp Thẩm Phong vượt qua một kiếp!
Sống sót sau tai nạn, vừa mừng vừa sợ.
Dây thần kinh Thẩm Phong lúc này căng thẳng tới cực điểm, hắn vội vàng nhìn chằm chằm về phía người đánh lén, nhất thời khiếp sợ không thôi.
Người đánh lén kia lại là một người quen!
Đoàn gia đội, Cơ Thái Hiểu!
Thẩm Phong lúc này rốt cuộc bừng tỉnh nhớ tới mình từ trên người Cơ Thái Hiểu trộm được ''Huyết Sắc căn cước", nguyên lai đó là tấm thẻ chứng minh thân phận Huyết Sắc Tri Chu!?
Hắn nhìn kĩ lại, thiếu chút nữa buồn rầu hộc máu, lúc nãy khi xoay người hắn bất ngờ sử xuất một chiêu Kiếm Quang, theo lý mà nói ít nhiều phải có chút hiệu quả.
Nhưng trên thực tế, Cơ Thái Hiểu không bị ảnh hưởng, nguyên nhân thực sự là hắn... Đeo kính râm!
Con mẹ cái kính râm!
Ánh mắt Thẩm Phong nhất thời trở nên có chút ngưng trọng, hắn không tránh được lần này, sợ rằng còn phải đánh một trận chiến ác liệt.
- Là ta tính sai, quên mất cái sử thi chiến khải của ngươi trong kế hoạch, một thương này phải đâm vào cổ ngươi mới đúng.
Giọng Cơ Thái Hiểu tràn đầy tiếc hận.
Thực ra trước kkhi ám sát, hắn đã nghĩ ra ba phương án, một đâm cổ, hai đâm xương sống, ba đâm trái tim.
Cổ bại lộ ở bên ngoài là một nơi dễ chết người nhất, rất dễ dàng một kích giết chết, nhưng diện tích bề mặt hơi nhỏ, lại dễ né tránh hơn so với sau lưng, Cơ Thái Hiểu lo lắng đối phương kịp phản ứng, tránh thoát một thương này, cho nên không chọn.
Đâm xương sống cũng gây chết người nhưng dễ dàng xuất hiện sai lệch.
Tương đối mà nói, đâm vào trái tim từ sau lưng là phương án khả thi nhất, coi như đâm lệch thì vẫn có thể gây ra vết thương chí mạng cho đối phương, cho nên cuối cùng Cơ Thái Hiểu chọn đâm vào vị trí tim, đáng tiếc bị chiến khải cản lại.
Nói cho cùng là do hắn quá cẩn thận.
Nếu như chọn đâm cổ, một thương này đã giết đối phương.
- Nhưng cũng không có vấn đề, điều đó chỉ cho ngươi thêm một hồi vũng vẫy trước khi chết nữa thôi.
Cơ Thái Hiểu rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, mặc dù so với từ từ giết thì hắn càng thích trong nháy mắt giết. Nhưng thỉnh thoảng nghe con mồi kêu thảm thiết cùng là một thú vui tao nhã.
Cơ Thái Hiểu không báo cho các thành viên khác, hắn không hy vọng các thành viên khác cướp mất công lao của mình, cho nên vừa dứt lời liền trực tiếp xách thương, hướng Thẩm Phong đâm tới!
Thẩm Phong định giơ kiếm cản lại nhưng đột nhiên phát hiện trường thương đang đâm tới kia huyễn hóa thành bảy mũi thương khác nhau!
Đây là ảo ảnh, chỉ có một trường thương là thật, nhưng hơn sáu thanh trường thương khác quả thực quá giống thật, chúng xoay tròn làm cho Thẩm Phong u mê, căn bản không phân rõ cái nào thật cái nào giả.
Không thể cứng rắn đỡ đòn!
Thẩm Phong nhanh chóng làm ra phản ứng, hắn nhanh chóng lùi về sau, cùng lúc đó, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm thuẫn!
Thẩm Phong giơ lá chắn lên trước mặt, hướng Cơ Thái Hiểu vọt tới, đối diện với chiêu thức của hắn!
- Ngươi cho là ngươi có thể đỡ nổi?
Cơ Thái Hiểu cười nhạt, hắn giơ cao trường thương, tư thế cuồng phong sậu vũ (1), liên tục đâm ra!
Đang! Đang! Đang!
Từng thương từng thương mạnh mẽ xuất ra làm cho Thẩm Phong liên tiếp lùi về sau, trên tấm thuẫn dần dần hiện ra vết rách.
Đột nhiên Cơ Thái Hiểu hét lên một tiếng, cánh tay gập lại, một tia linh năng lực mênh mông theo cánh tay dồn đến đầu mũi thương, oành một tiếng dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, một thương vẫn hết lực, hiển nhiên là muốn đem lá chắn đánh nát!
- Chính là bây giờ!
Thẩm Phong chờ chính là giờ khắc này!
Chỗ thần kì nhất của của lá chắn không phải ở độ cứng, cũng không phải là ở độ bền, mà là ở chỗ... âm thầm quan sát!
Tài liệu để làm ra tấm thuẫn tương tự như thủy tinh, từ ngoài nhìn vào trong chỉ có thể thấy một màu đen nhánh, từ trong ra ngoài lại thấy rất rõ ràng.
Cho nên Cơ Thái Hiểu không thể nhìn thấy động tác của Thẩm Phong nhưng Thẩm Phong lại có thể nhìn kĩ càng cử động của Cơ Thái Hiểu!
Hắn chờ chính thời điểm Cơ Thái Hiểu tích lực cho một kích cuối cùng!
Thẩm Phong tận dụng cơ hội, đột nhiên thu hồi lá chắn, rút súng ra, bóp cò!
Bắn!
Bất thình lình phản kích, làm cho Cơ Thái Hiểu không kịp đề phòng, hắn chỉ có thể cưỡng ép cắt đứt việc vận lực, quơ thương đâm về phía viên đạn đang bay tới!
Oanh!
Viên đạn bị đâm nổ ở giữa không trung, chất lỏng màu trắng sền sệt theo viên đạn tung tóe ra bắn thẳng lên mặt Cơ Thái Hiểu!
- Ha ha, cho rằng ta sẽ mắc lừa ư?
Lúc Cơ Thái Hiểu ẩn núp, hắn đã sớm đem thói quen và chiêu thức của Thẩm Phong nhớ rõ, sao lại không biết tác dụng của chất lỏng màu trắng kia?
Lúc đâm nổ viên đạn, Cơ Thái Hiểu đã nhanh chóng thối lui ra khỏi phạm vi nổ!
Nhưng mà ngay tại lúc này, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở bên người hắn!
Con ngươi Cơ Thái Hiểu co rút lại, Thẩm Phong lại sớm đoán được đường lui của hắn, sau khi viên đạn được bắn ra thì đã âm thầm đi ra chặn đường lui thân của hắn!
Ván cờ này, Cơ Thái Hiểu thua!
Bích Trì kiếm xuất ra chém về phía eo của hắn!
Không kịp tránh!
Nhưng Cơ Thái Hiểu cũng không có ý định tránh, ngược lại hắn cố ý để lộ eo ra hướng chính diện đường kém.
Đinh Đang!
Tiếng va chạm giữa hai kim loại bỗng nhiên vang lên.
Cơ Thái Hiểu cười lạnh:
- Bố mày cũng có chiến khải!
Chiến khải chặn lại một kiếm này!
Chiêu phản kích đặc sắc của Thẩm Phong dường như phải ngừng lại ở nơi này.
Thật như vậy ư?
Dĩ nhiên là không rồi!
Khóe miệng Thẩm Phong nổi lên một nụ cười đắc ý, bởi vì chiến khải mà mình tránh được một kiếp, làm sao có thể sẽ không tính toán đến điểm này chứ?
Mục đích của Thẩm Phong vốn không phải một kiếm chặt đứt eo Cơ Thái Hiểu mà là hắn cố tình chém vào chiến khải!
Bởi vì một chiêu này của Thẩm Phong không phải là chiêu kiếm pháp thông thường, đó là thức thứ năm trong Phong Thần Cửu Kiếm: "Nhất kiếm phá phòng"!
------------------------
Chú thích:
(1)cuồng phong sậu vũ: gió lớn và mưa dông thình lình hay còn gọi là mưa dông gió giật.