Bóng tối cắn nuốt tất cả ánh sáng, thế giới chỉ còn lại một mảnh hắc ám, thân thể không còn trọng lực nâng đỡ, không thể lên cũng không thể xuống, ngay cả không khí đều bị chiếm đoạt.
Rõ ràng há miệng hét lên, nhưng không có bất kì thanh âm nào phản hồi, chả lẽ âm thanh cũng bị bóng tối thôn phệ?
Rõ ràng có thể cảm giác hai cánh tay vẫn còn tồn tại, nhưng khi định dùng chúng chạm vào thân thể, chỉ mò được một mảnh hư vô, thân thể biến mất hay là hai tay mất khống chế?
Thẩm Phong chưa bao giờ trải qua chuyện quỷ dị như vậy, cho dù đã từng mơ thấy cơn ác mộng kinh khủng nhất cũng không làm cho bản thân tuyệt vọng như vậy, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, tất cả đều bị bóng tối cắn nuốt.
A...
Có vật gì sắp tới!
A, không khống chế được, sắp phun trào rồi!
Đó là... Hiểu!
Thẩm Phong dở khóc dở cười, dưới tâm trạng tuyệt vọng, mình tự nhiên thông hiểu bí kíp võ công "Phong Thần Cửu Kiếm" kia, từ nhập môn lên tới trung cấp, lại tăng đến cao cấp, tựa hồ còn đang lên cao nữa, trong đầu thoáng qua vô số kiếm ảnh.
Nguyên lai luyện kiếm lại ung dung như vậy ư, nhưng đốn ngộ vào lúc này có vẻ không đúng lắm a?
Thẩm Phong bị động đắm chìm trong những hình ảnh diễn luyện "Phong Thần Cửu Kiếm", cũng không biết mình rơi xuống được bao lâu.
Đột nhiên!
Không có bất kỳ sự báo trước, hai chân đột nhiên truyền tới xúc cảm chân thật, tình trạng không trọng lực trong nháy mắt biến mất, bóng tối như thủy triều rút đi, bầu trời khôi phục lại ánh sáng, làm cho cặp mắt hắn cảm thấy đau nhói khó chịu.
Tình huống nào?
Thẩm Phong từ trong đốn ngộ tỉnh lại, mặt đầy nghi ngờ, hai chân bỗng nhiên chạm đất, hắn không còn có cảm giác đau, chẳng lẽ việc hạ cánh là giả?
Ánh mắt từ từ thích ứng cường độ ánh sáng, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, Thẩm Phong nhìn chăm chăm nhìn về phía trước, bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh.
Thiếu nữ tóc đen vẫn ở phía trước, nhưng... dường như nàng ngừng lại nơi đó.
Thân thể nàng có tư thế nhào lên, nửa người trên nghiêng về trước, hai tay giơ lên trước mặt, con ngươi màu xanh hơi phóng đại, sau đó, cứ như vậy ngừng lại, duy trì tư thế mất cân bằng không nhúch nhích, cặp mắt không thấy một tia sinh cơ cùng biến hóa.
Thiếu nữ giống như một pho tượng bị đóng băng!
Không chỉ thiếu nữ như vậy, dõi mắt nhìn lại, tất cả người đi đường phía trước cũng ngừng lại tại chỗ, phố Thiên Đường vốn huyên náo giờ trở thành con phố chết, không nghe được bất cứu tiếng động nào, hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch.
Ngay cả những đám mây trên bầu trời cũng ngừng trôi, bầu trời tựa như một bức tranh.
Giống như là toàn thế giới đang dừng lại!
Thẩm Phong kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dưới chân bỗng nhiên xuất hiện hắc động, khiến hắn rơi vào bóng tối, khi hết thảy khôi phục bình thường thì thế giới dừng lại, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ba! Ba!
Thẩm Phong đưa hai tay ra vỗ mặt, hít sâu một hơi, để cho mình từ từ tỉnh táo lại.
Lúc này càng sợ lại càng luống cuống, càng luống cuống thì càng dễ dàng hại mình, tỉnh táo mới có thể tự cứu.
Thẩm Phong suy tư chốc lát, từ từ đi về phía trước, đi tới trước người thiếu nữ, tay phải chậm rãi đưa về phía bả vai nàng.
Cảm xúc lạnh như băng không xuất hiện như tưởng tượng, tay phải lại trực tiếp xuyên qua cơ thể từ bả vai phải!
Thẩm Phong kinh ngạc không thôi, phất phất hai bên nhưng không cảm nhận được cái gì, tựa hồ trước mặt chỉ là không khí.
- Tình huống gì vậy?
Thẩm Phong đến gần một bước, hai tay mò vào trong thân thể thiếu nữ, giở mọi thủ đoạn nhưng không mò tới cái gì, y như sờ vào không khí.
Thiếu nữ bất động trước mắt cũng không phải là thật thể.
- Ảo ảnh?
Nhưng cái ảo ảnh này cũng không khỏi quá chân thật đi, nếu không đưa tay đi sờ và xít lại gần nhìn hắn có lẽ cũng sẽ tưởng là thật thể, tất nhiên cái này cũng không phải dựa theo nguyên lý quang học tạo hành.
Những người khác thì sao?
Thẩm Phong đi về phía những người đi đường khác, đưa tay chạm thử, giống hệt như lúc nãy, tựa hồ đều là ảo ảnh.
Tất cả sẽ không phải là ảo ảnh chứ?
Thẩm Phong suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên cúi người xuống nhặt lên một hòn đá.
Ngoài ý muốn, hắn chạm tay tới hòn đá, xúc cảm lạnh như băng cùng hòn đá bình thường không có gì khác biệt.
Thẩm Phong tiện tay vứt hòn đá, hướng về cửa tiệm gần đó đi tới, hắn ngạc nhiên phát hiện hàng hóa trong tiệm đều là thật, xúc cảm giống thật 100%, ví dụ như con búp bê tình dục loli kia chắc chắn làm từ cao su cao cấp... Ừ, nhất định là cao su cao cấp!
Thẩm Phong đi khắp nơi trong con phố tĩnh mịch, khắp nơi đều những ảo ảnh đứng yên, hắn đụng bên trái sờ bên phải, không có bất kỳ bất ngờ, đều là ảo ảnh chứ không có gì là thật.
Thẩm Phong đang đi bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một sạp thịt nướng, hắn đến gần nhìn một cái, phát hiện thịt nướng trên lò vẫn bốc khói nghi ngút, chỉa là hơi nóng cũng bị bất động.
Thẩm Phong do dự trong chốc lát, lấy dũng khí, cầm xiên thịt nướng lên cắn một cái.
Từ từ nhai thịt nướng, hắn phát hiện xiên thịt này không có mùi vị, cũng không có nhiệt độ, dần dần ngay cả cảm giác đang nhai cũng biến mất,giống như nhai không khí.
Thẩm Phong lắc đầu một cái, trả xiên thịt về chỗ cũ. Xiên thịt nướng kia bỗng biến mất rồi trở nên cùng hoàn hảo không bị sứt mẻ như ban đầu.
Gì? Giống như ngay cả vị trí cũng trở về chỗ cũ?
Thẩm Phong ngạc nhiên, suy tư chốc lát, bỗng nhiên đưa tay cầm thịt nướng, vung tay ném ra xa.
Hắn trừng hai mắt, rõ ràng nhìn thấy thịt nướng ở trên không trung rạch ra một đường vòng cung, bịch một tiếng rơi xuống đất, song khi hắn chớp mắt một cái, xiên thịt nướng trên mặt đất đã biến mất, quay đầu nhìn lại sạp thịt nướng, xiên thịt đó lại hoàn hảo.
Thẩm Phong hít một hơi khí lạnh, chuyện gì thế này?
"Chẳng lẽ... Ta trúng ảo thuật?"
Thẩm Phong không thể lý giải, nhưng căn cứ vào nhiều năm đọc naruto, hắn phỏng đoán mình có thể bị trúng ảo thuật. Ở trong thế giới đó mới xảy ra những hiện tượng này.
Nhưng cho dù đúng ảo thuật thì Thẩm Phong cũng không biết nên phá giải như thế nào a! Hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi sâu vào trong phố Thiên Đường, mặc dù đi không mục đích, nhưng đi khắp nơi so với ngồi chờ chết thì tốt hơn nhiều.
...
...
Cửa phía đông của phố Thiên Đường, ba phút sau khi Thẩm Phong rời đi.
Thế giới vốn tĩnh mịch, bỗng nhiên chấn động lên.
Thiếu nữ tóc đen vốn bất động như tượng bỗng nhiên cử động, thân thể nàng mất thăng bằng ngã về phía trước, nhưng trong nháy mắt, chân phải bước lên trước một bước dài, gắng gượng đứng lại.
Thiếu nữ chậm rãi đứng thẳng, ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, tiến về phía trước mấy bước, khom người nhặt lên một hòn đá, đó chính là hòn đá mà Thẩm Phong nhặt lên rồi vứt bỏ.
- Thật khờ.
...
...
Tại cửa tây phố Thiên Đường, mấy chục tên người áo đen đang đứng đó, người đi đường cách đó không xa cũng ngừng lại tại chỗ với ánh mắt tràn ngập sợ hãi, từ động tác có thể nhìn ra họ đang chuẩn bị chạy trốn.
Ông! Ông! Ông!
Thế giới tĩnh mịch một lần nữa chấn động.
Mấy chục tên áo đen bất động kia chuyển động, nghiêng trái nghiêng phải, đi trước lùi sau, hoặc há miệng nói chuyện, giống như một bộ phim bị ngừng đột nhiên được phát tiếp.
An Đức Lỗ Bá tước đứng ở vị trí đầu tiên, vặn vẹo cổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.
- Cuộc đi săn bắt đầu!