-Ta tên Thẩm Phong, chỉ nặc danh cho ngươi biết thôi, không cần cám ơn.
Nhìn tin nhắn được gửi từ một số lạ, khóe miệng Đoàn Tiểu Bạch giật giật một hồi!
Nặc với chả danh, ngươi nghĩ Đoàn Tiểu Bạch ta là trẻ con ba tuổi sao?
Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng nội dung trong tin nhắn khiến hắn phải nhăn mày.
Nhị đệ cùng cha khác mẹ với mình kia luôn có dã tâm bừng bừng, không chừa thủ đoạn, quả thật có khả năng vì Linh Khí hóa liều, chặn đường đánh cướp.
Nhưng trong nội tâm hắn không muốn tin việc này, đó dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, Đoàn Đại Hắc trước khi đi đã giao phó Đoàn Thuần cho hắn, căn dặn hắn phải châm sóc đệ đệ thật tốt, hắn chưa làm tốt, nên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Vì lẽ đó, mười năm trước Đoàn Thuần đã lộ răng nanh, có ý tranh đoạt chức gia chủ, Đoàn Tiểu Bạch cũng chỉ đuổi hắn đi, chứ không làm hại gì đến hắn cả.
Đoàn Tiểu Bạch không tin đệ đệ mình sa sút đến tình trạng như thế.
Nhưng trong tin nhắn này, miêu tả rất tỉ mỉ, tính chân thực rất cao, không thể không tin, nếu chuyện này là sự thật, thì hắn không thể lơ là bỏ qua được.
Đoàn Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, quay mặt ra cửa, lên tiếng.
-Vào đi!
Cánh cửa bị đẩy ra, một cô thư ký xinh đẹp mặc đồ công sở nhưng không thể che dấu được vóc người ngạo nhân của mình đi vào.
-Giúp ta liên hệ Thiên Cơ Các, ta muốn mua tình báo trong vòng nửa canh giờ gần đây của Đoàn Thuần.
Ánh mắt nàng hiện vẻ kinh ngạc, Thiên Cơ Các chính là tổ chức tình báo thần bí và khổng lồ nhất của đại lục, có người nói, trong năm đại đế quốc, không ở đâu mà không có cơ sở của Thiên Cơ Các, không có tin nào mà Thiên Cơ Các không biết, vấn đề là ngươi có đủ tiền hay không?
Tình báo của tổ chức này đắt vô cùng, không chỉ cần một số tiền khổng lồ, còn phải ghi một khoảng nợ ân tình, bằng không bọn họ sẽ công bố tất cả thông tin ngoài sáng cũng như là trong tối của đối phương cho tất cả mọi người đều biết.
Đoàn Tiểu Bạch lại muốn mua tin tức từ nơi này, đủ thấy chuyện này quan trọng thế nào.
Nữ thư ký không dám trậm trễ, vội vã ra ngoài.
Ba phút sau, nàng trở lại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
Đoàn Tiểu Bạch hồi hộp hỏi:
-Thế nào?
Nữ thư ký sắp xếp lại từ ngữ, bắt đầu nói:
-Theo tình báo, ba mươi phút trước Đoàn nhị gia vẫn ở trong Đoàn Thiên Đường, không có gì khác thường. Nhưng mười phút trước, lại mai phục trong một con hẻm nhỏ, chặn đánh một thiếu nữ. Ngài ấy và một người mặc áo đen đồng thời hành động, nhưng Thiên Cơ Các không tiết lộ danh tính của đồng bọn kia cũng như thân phận thiếu nữ, nói đó là một tin tức khác, cần phải mua mới biết được, Đoàn Tổng, có cần hỏi rõ tên đồng bọn của của Nhị gia và cô gái kia không?
Giá cả thật sự quá đắt, nàng không dám tự chủ trương.
Đoàn Tiểu Bạch lắc đầu, thiếu nữ kia không nghi ngờ gì là cô bé thi đấu lúc nãy, còn tên đồng bọn kia thì không trọng yếu.
Quan trọng là…, nội dung tin nhắn đúng là sự thật, Đoàn Thuần thật sự làm giặc cướp.
Tên khốn kiếp này!
Sắc mặt Đoàn Tiểu Bạch dần dần trầm xuống.
Nữ thư ký nhẹ giọng nói:
-Đúng rồi, trong tình báo còn nói, năm phút trước, Nhị gia vội vã trở lại Đoàn Thiên Đường, nhưng lại tiến vào khu rừng cho công nhân phía sau phân xưởng.
-Cái gì!
Đoàn Tiểu Bạch kinh sợ, bỗng nhiên đứng lại, sắc mặt trầm trọng:
-Ngươi lặp lại một lần nữa!
Nữ thư ký sợ hết hồn, vội vã đáp:
-Căn cứ theo tình báo, năm phút trước, Đoàn Thuần vội vã trở lại Đoàn Thiên Đường, nhưng lại đi vào khu rừng phía sau.
-Khu rừng dành cho nhân công.
Hô hấp Đoàn Tiểu Bạch trở nên dồn dập, dùng sức nắm chặt nắm đấm, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh.
Sau khi đánh cướp thất bại, lại tiếng vào khu rừng, tuyệt đối không phải đi tản bộ, chỉ có một việc duy nhất…
Chính là cái gian phòng đó.
Nơi đó, đối với Đoàn Tiểu Bạch chính là cấm địa bất khả xâm phạm.
Bất kể là ai, nếu như dám quấy rồi hài tử đáng thương kia, đều không thể tha thứ!!
-Tiết Linh Hồng, mang kiếm ra!
Đoàn Tiểu Bạch tức giận, nói.
Nữ thư ký giật mình, đó giờ nàng chưa thấy Đoàn Tổng tức giận như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nàng không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng “Vâng”, giơ tay lên, một thanh trường kiếm bay tới.
-Theo ta!
Đoàn Tiểu Bạch bước nhanh ra khỏi phòng.
Cha, ta có thể dung túng dã tâm của hắn, cũng có thể nhường nhịn hắn hết lần này đến lần khác, bởi vì hắn là con ngài và là đệ đệ của ta.
Nhưng…!
Nếu như hắn dám tổn thương Thiên nhi.
Vậy.. xin ngài thứ lỗi cho con… chỉ có thể bất hiếu lần này mà thôi!
…
…
Trên đường, Tô Thương dìu một bà lão qua đường, đem số tiền vừa nhặt được đưa cho cảnh sát, rốt cục nhớ đến nhiệm vụ của mình, là tìm giết một thiếu nữ.
Thiếu nữ là ai, tên gì, dáng dấp ra sao, hắn cũng không biết.
Nhưng hắn vẫn muốn giết nàng.
Người muốn giết thiếu nữ là Lang Thù Công Tước.
Nhưng Tô Thương chỉ mới nhận tấm thiếp đến chỗ Công Tước để hưởng dụng thịnh yến.
Công Tước đem bốn con khỉ còn sống sờ sờ cắt bỏ xương sọ, tưới nước nóng lên, lấy muỗng múc tủy não của con khỉ trong lúc nó gào thét vì đau đớn, lại mở một cái lỗ ở trước ngực móc ra trái tim vẫn còn đang đập, sau đó ngâm rượu vang đỏ rồi ăn sống.
Tô Thương không hiểu, bởi vì hắn cảm thấy ăn kiểu này chả ngon tý nào.
Mà đây không phải là trọng yếu, trọng điểm là trong tiệc rượu, Công Tước bỗng nhiên ban bố một nhiệm vụ.
Trong Huyết Sắc Tri Chu, tước vị không phải nhờ vào quan hệ mà cómà do quy tắc Nữ Hoàng đặt ra quyết định tất cả.
Muốn tăng tước vị, nhất định phải kiếm điểm tích lũy, mà muốn kiếm được nhiều điểm thì phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này chỉ có thành viên trong Huyết Sắc Tri Chu mới đưa ra được.
Bất kỳ thành viên nào trong tổ chức đều có thể ban bố nhiệm vụ, Tước Vị càng cao, nhiệm vụ càng có nhiều tích phân, cao hơn cả vạn lần so với thành viên bình thường.
Tô Thương rất cần tích phân, hắn muốn tăng Tước vị của mình, bởi vì chỉ có thể leo lên Vương tước chỉ đứng phía sau Nữ hoàng, hắn mới có thể đưa ra một nhiệm vụ mà Nữ hoàng đã hủy trước đó, vì lẽ đó, hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn nhất định phải tìm được người thiếu nữ vô danh kia.
Nhưng…
Không biết tên, cả tướng mạo ra sao cũng chả rõ, làm sao tìm được thiếu nữ kia đây?
Tô Thương gãi đầu, bỗng nhiên mới ý thức được vấn đề này.
À, đúng rồi, còn có cái hẻm … may mà không ngu quá.
Đúng là ngu mà, thiếu nữ đã bị đánh cướp ở cái hẻm một lần rồi làm sao dám trở lại nữa chứ.
Giờ hắn đi tới phố Thiên Đường làm cái gì?
Tô Thương ngẩn ngơ, mê man suy tư.
Không được, nhất định phải tìm cách, vì ngoài mời hắn ra, Lang Thù Công Tước còn mời Bá Tước An Lỗ Tư nữa.
An Lỗ Tư Bá tước cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ, nếu như để hắn giết thiếu nữ kia trước, phần thưởng của nhiệm vụ sẽ là của hắn, còn có những Nam tước, Tử tước khác, nếu biết Lang Thù Công Tước ban bố nhiệm vụ, nhất định sẽ tới tranh cướp một phen.
Phải nhanh tìm cách, nếu không chả có tí cháo nào mà húp.
Mau mau nghĩ ra cách nào!!
“Oa, oa, ô ô ô ô ….”
Bỗng nhiên nghe tiếng gào khóc, Tô Thương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở ngã tư đường, có một bé trai đang khóc lóc thảm thiết.
Tô Thương vội vàng đi tới, cúi người hỏi:
-Tiểu đệ đệ, làm sao vậy?
Bé trai nức nở trả lời:
-Mụ mụ, không thấy mụ mụ!
Tô Thương cứng người, thằng bé bị lạc rồi.
Là mẹ nhóc mất tích, hay ông thần này bị lạc đường đây?
Nếu mẹ nó mất tích, không lẽ có một vụ bắt cóc?
Mà lỡ như nhóc này lạc đường, có thể gặp bọn buôn người?
Không được, quá nguy hiểm.
Không thể mặc kệ được.
Hắn, phải giúp bé trai tìm mụ mụ!