Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 42: Thẩm Phong Điên Cuồng




Thiếu nữ che mặt khả ái, mê người, nữ cao thủ chính là... Thẩm Phong của chúng ta!

Thẩm Phong phát hiện đàn ông giả trang đàn bà thật không dễ dàng, không chỉ cần đánh phấn, mặc đồ con gái, mà còn phải giả bộ thần thái!

Chẳng trách Lỗ Tấn tiên sinh từng nói "nghệ thuật vĩ đại nhất Trung Hoa chúng ta là đàn ông giả trang đàn bà", thật không sai một chữ.

Thật may Thẩm Phong của chúng ta viết truyện vô số, rất am hiểu đạo giả trang, cuối cùng bằng vào kinh nghiệm độc thân nhiều năm mà ra tay với tốc độ quỷ thần, tự ép buộc mình giả bộ thành tam tinh hồ điệp (dg: kiểu như giả gái chuẩn 100% không ai nhận ra).

Nhưng mà mục đích chủ yếu của Thẩm Phong không phải là giả bộ, sở dĩ ở thời điểm Chu- Từ hai người phân ra cao thấp hắn cưỡng chế chạy vào, trên thực tế là để hoàn thành nhiệm vụ ăn trộm trước khi trận tranh tài giữa Tinh Không học viện và Đoàn gia kết thúc phải đoán tạo được bảy vật phẩm truyền kì.

Trải qua Thẩm Phong cẩn thận phân tích, nhiệm vụ này chủ yếu có ba điểm khó khăn.

Một, tạo ra khí vật truyền kì được ư?

Hai, tài liệu cùng đài đoán tạo tới chỗ nào để tìm?

Thứ ba, thời gian thi đấu không còn lại bao nhiêu thì sao kịp tạo ra bảy khí vật cái truyền kì được?

Cái khó khăn thứ nhất là đã được giải quyết bằng 50% kỹ thuật đoán tạo của Diệp Nhạc Sơn - thần tăng quét sân, không đánh tự thua, dễ như trở bàn tay.

Điểm khó khăn thứ hai cùng thứ ba, mới thật là khó, khó ở trong suy nghĩ nhất thời của Thẩm Phong.

Thẩm Phong luôn thích chui vào chỗ sơ hở, nơi nào có kẽ hở thì nơi đó chui vào, cứng rắn không được vậy thì tìm góc độ mới.

Nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không lần ra đầu mối, sau đó căm tức, linh cơ chợt động một cái, tìm kẽ hở làm cái gì a! Cứ chạy vào không được sao?

Đúng, chính là chạy vào đội ngũ tranh giải của Đoàn gia cùng Tinh Không học viện!

Chỉ cần trở thành một thành viên thi đấu trong đó, như vậy vừa có thể đạt được tài nguyên cần thiết, vừa có thể thuận lý thành chương để cho trận thi đấu kéo dài hơn một chút, thật là nhất cử lưỡng tiện.

Vừa vặn đúng lúc Từ Gia Ngôn không thể tiếp tục đoán tạo mà vô lực buông tha, cơ hội đó để cho Thẩm Phong thuận lợi được lên đài danh chính ngôn thuận.

Cơ hội khó được, Thẩm Phong dĩ nhiên là ra dùng hết sức biểu hiện, phát huy tinh tế tay nghề đoán tạo hoang phế nhiều năm của Diệp Nhạc Sơn.

Cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, trong hai phút đúc lại hoàn thành, đoán tạo ra được nhẫn trữ vật phẩm chất truyền kỳ.

Nhiệm vụ độ tiến triển: 1/7!

Ban thưởng nhiệm vụ: Nhẫn trữ vật!

Thật vui vẻ.

Mình sẽ tuyên bố rằng hiện nay mình đang làm công nhân vệ sinh ở Tinh Không học viện. Thứ nhất đây là diệu kế để đánh lạc hướng, thứ hai là xem như tri ân Diệp Nhạc Sơn.

Về phần tại sao công nhân vệ sinh tại Tinh Không học viện lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Chém gió là xong chuyện!

Thẩm Phong dầu gì cũng là tiểu thuyết gia, coi như sáng tác không nổi Đấu Phá Thương Khung, chẳng lẽ còn biên không ra ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thiếu niên vô tri trở thành đại sư ư!

Trong lúc mọi người kinh ngạc, Thẩm Phong xoạt xoạt viết lên quyển sổ: "Có phải các ngươi... xem thường công nhân vệ sinh? Ta biết... thân phận ta hèn mọn, chân lội bùn đen, ta vũ nhục nghề nghiệp đoán tạo sư cao quý, ta không xứng đứng trên lôi đài thần thánh này, ta..."

Bước đầu tiên của chinh phục - nhập vai vào nhân vật!

Khi khán giả nhìn thấy đoạn văn này, họ cảm giác được trên người thiếu nữ tản mát ra sự tự ti về công việc, giọng hoài nghi lập tức trở nên mềm nhũn.

- Làm sao có thể, chúng ta không xem thường công nhân vệ sinh!

- Không phải vậy, ngươi rất giỏi, kỹ thuật đoán tạo tuyệt thế để cho người xem thán phục, chẳng qua chúng ta cảm thấy... ngươi không giống công nhân vệ sinh. Không phải ý nói công nhân vệ sinh làm thế nào lại có được kỹ thuật mạnh mẽ như vậy, ta chỉ nói là...xác suất tồn tại tương đối nhỏ...

- Lấy kỹ thuật của ngươi thì hoàn toàn có thể trở thành đại sư, đứng đầu một phương, cần gì phải đi làm lao công?... Ngạch, tuyệt đối không phải là ta xem thường lao công, mà cảm thấy công việc của ngươi quá biệt khuất, đối với giới đoán tạo là một tổn thất rất lớn. Ngươi có đồng ý gia nhập Đoàn Thiên Đường chúng ta không?

Gia nhập chúng ta không, ngay cả lời nói nặng một chút thì mọi người cũng không dám nói, rất sợ thiếu nữ yếu ớt bị tổn thương lòng tự ái.

Dĩ nhiên, như vậy còn xa mới đủ.

Chân mày Thẩm Phong xịu xuống, hiển nhiên muốn khóc, trên giấy viết:

- Nhà ta nghèo không có tiền đi học nhưng trời sinh lại thích đoán tạo. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đi đến Tinh Không học viện làm công việc vệ sinh, mỗi khi quét qua hành lang, ta dừng lại rất lâu ở sau cửa ban đoán tạo, để nghe thầy giảng bài. Ta đem tài liệu đoán tạo cùng công cụ mà học sinh vứt trong thùng rác len lén mang về nhà, buổi tối tự mình ra sau núi lén luyện tập. Ta không dám để cho bất kỳ người phát hiện, sợ bọn họ cười ta mộng tưởng hão huyền. Ta rất cảm ơn Tinh Không học viện, cảm ơn thầy giáo cùng học sinh ban đoán tạo, là bọn họ cho ta cơ hội học tập đoán tạo. Người hèn mọn như ta cũng có thể đứng ở lôi đài đoán tạo, giống như đang nằm mơ vậy...

Giả mạo bước thứ hai - tự bịa ra câu chuyện!

Tại sao những tiết mục truyện hình kia cứ kể mãi một câu chuyện, hơn nữa chuyện của người sau lại có phần thảm hơn người trước?

Bởi vì người xem sẽ mắc lừa! Con người là động vật có cảm tình, dễ dàng bị lòng trắc ẩn đánh động, dễ dàng tin tưởng sự bi thảm đó!

Hiện tại, cảm tính của những người xem ngày một yếu dần, những người cơ trí căn bản không tin câu chuyện cũng ngày càng bế tắc. Một kẻ nghèo mạt rệp phải đi làm công nhân vệ sinh, nghe lén mà có thể trở nên trâu bò như vậy, có chút quá giả dối a!

Xin lỗi, những khán giả bên cạnh bị lừa dối, cảm động, mất phân biệt phương hướng sẽ phun cho ngươi một câu: “Ngươi biết cái gì, đây chính là thiên tài, thiên tài chân chính!”

Đoàn Tiểu Bạch thật ra cũng không tin nhưng không trở ngại hắn mượn việc này đả kích Tề lão đầu một cái, khích bác, ly gián:

- Tinh Không học viện các ngươi thật là có mắt mà không thấy thái sơn, cao thủ luôn ở bên người nhưng đến nay cũng không phát hiện, thiếu chút nữa mai một nhân tài! Cô nương, tới Đoàn Thiên Đường chúng ta đi! Chúng ta có tài nguyên tốt nhất, có thể để cho ngươi thực hiện mơ ước đoán tạo của mình."

Nhân viên Đoàn Thiên Đường nhất thời đứng dậy phụ họa, rối rít thỉnh cầu thiếu nữ gia nhập Đoàn Thiên Đường, loại siêu cấp thiên tài này, coi như đem góc tường đào rỗng cũng phải đào a, kệ mẹ câu chuyện của cô ta có thật hay không, cứ hốt về phía mình trước rồi tính sau!

Tề lão đầu suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, thật con mẹ nó oan a!

Thẩm Phong thấy thời cơ chín muồi, vội vàng viết: “Không! Sinh là người quét sân Tinh Không, chết là quỷ tắm nhà xí Tinh Không! Ta yêu Tinh Không, thân là công nhân làm vệ sinh tại Tinh Không học viện, ta kiêu ngạo, ta tự hào, ta cảm thấy vinh dự! Đây cũng là một nguyên nhân xung động, vô tình tham gia cuộc tranh tài này, ta chẳng qua...thấy đội Tinh Không rơi ở phía sau, tình thế cấp bách, mới đường đột xuất thủ... Ta sai rồi, thật xin lỗi."

Giả mạo bước thứ ba - lập trường kiên định!

Tề lão đầu nhìn một cái, biểu tình trên mặt ngay lập tức biến thành vui vẻ, cười to nói:

- Nói hay! Ngươi không sai, vì Tinh Không học viện chúng ta làm vẻ vang, bảo vệ vinh dự của Tinh Không, ngươi làm đúng, làm tốt lắm!

Thấy góc tường không đào được, tâm tình Tề lão đầu thật tốt, cũng mặc kệ câu chuyện có thật hay không.

Những nhân viên Đoàn Thiên Đường thì bóp trán than thở, vừa bội phục thiếu nữ kiên định, lại không muốn bỏ qua nhân tài như vậy.

Nhất thời Đoàn Tiểu Bạch càng muốn đào, không đào thì ray rứt, hắn ôn nhu nói:

- Cô nương, nếu như ngươi thật lòng nhiệt tình với đoán tạo, Đoàn Thiên Đường có hoàn cảnh tốt nhất, hai trận qua ngươi cũng thấy, Đoàn gia so với Tinh Không học viện mạnh hơn không ít. Đây chính là nội tình Đoàn Thiên Đường, mà đó vẫn chỉ là một góc băng sơn, tin tưởng ta, nơi này thích hợp nhất với ngươi.

Thẩm Phong chờ chính là những lời này!

Hắn lập tức viết:

- Đoàn gia mạnh ư? Ta không cảm thấy nha. Ta một người có thể đánh năm! Không tin thử một chút?

Lời vừa nói ra, tất cả thành viên đội Đoàn gia đều biến sắc.

Thiếu nữ bỗng như ý thức được cái gì, đột nhiên đem tờ giấy kia xé xuống, vội vã viết:

- Thật xin lỗi! Ta quên mất, ta chỉ là một công nhân vệ sinh, thân phận ta hèn mọn, không có tư cách đứng đối chiến trên đài tranh giải cùng các vị thiên chi kiêu tử, thật xin lỗi, ta không nên nói lên yêu cầu thất thường như vậy...

Giả mạo bước cuối cùng - đầu đuôi hô ứng, mục đích thành công!

Biểu hiện sợ hãi, tự ti của thiếu nữ quả thực giống như thật, làm cho lòng người đau không dứt.

Tề lão đầu đứng lên, lớn tiếng nói:

- Ai nói ngươi không có tư cách! Ngươi cũng là người học viên Tinh Không nên đương nhiên là có tư cách! Đứa nhỏ, ngươi hôm nay liền đại biểu Tinh Không học viện, đem đội Đoàn gia kia toàn diệt cho ta! Cái lôi đài này vì ngươi mà sinh, ngươi nghĩ tỉ thí thế nào thì tỉ thí thế đó! Ai dám nói không được, ta sẽ cùng hắn đối chất!"

Đoàn Tiểu Bạch khẽ cau mày nói:

- Điều này có lẽ không phù hợp quy tắc cho lắm?

Nếu thiếu nữ này tham gia tranh giải, mấy người đội Đoàn gia có ai hơn được? Không cần nghĩ cũng biết nhất định thảm bại a!

Tề lão đầu lạnh lùng nói:

- Quy tắc còn không phải là do ngươi định? Một câu thôi, được hay không được? Không được? Không sao, chúng ta cáo từ trước!

Đoàn Tiểu Bạch nhức đầu, mục đích chủ yếu để hắn thúc đẩy cuộc tranh tài này là vì vả vào thể diện của Tề lão đầu, bây giờ còn chưa vả được đã phải chết yểu, sao được?

Đoàn Tiểu Bạch quay đầu nhìn đội Đoàn gia, từng khuôn mặt khẩn trương, lo lắng, bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ một chút, người tuổi trẻ mà, bị ngược đãi một chút cũng không phải là không tốt.

Đoàn Tiểu Bạch nghĩ như vậy, nói:

- Vậy cũng được, sẽ để cho nàng thay thế Từ Gia Ngôn lên thi đấu.

Mấy tiểu tử trong đội Đoàn gia đều ngơ ngác, Đoàn tổng tài, lúc trước ngài không nói như vậy nha! Ngài nói nhóm người thách đấu hôm nay toàn bọn học sinh chưa hiểu thế sự, ung dung thoải mái đánh bại là xong chuyện. Tôn chỉ của chúng ta là cái gì? Mỹ nữ thì ngược đãi nhẹ còn nam nhân thì ngược đãi nhớ đời!

Mà sao bây giờ không giống như trước nữa a!

Có người vui có người buồn.

Thẩm Phong của chúng ta cuối cùng cũng thành công tham gia tranh giải, vui vẻ chết mất!