Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 24: Vì Lý Tưởng Mà Sống




Đoàn Nhâm Thiên từng nói với người thiếu niên là "Đoàn Tiểu Bạch ngoại trừ muội muội ra thì không có có người thân nào khác", trên thực tế những lời này cũng không chính xác, bởi vì Đoàn Tiểu Bạch còn có một đứa con, đúng vậy đứa con đó chính là hắn Đoàn Nhâm Thiên.

Nhưng Đoàn Nhâm Thiên vẫn cảm thấy được chính mình không có tư cách làm con của Đoàn Tiểu Bạch.

Hắn phụ lòng kỳ vọng của phụ thân đối với hắn, năm đó Đoàn Tiểu Bạch không để ý sự phản đối của ban quản trị, một mực cố chấp cho hắn tham gia "kế hoạch Thiên Thần khí", mà hắn lại bởi vì nóng vội gây ra sai lầm làm kế hoạch thất bại, khai phá tổ cùng Đoàn Tiểu Bạch hao phí tâm huyết mười mấy năm mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Mà hắn sở dĩ nóng vội, không thể làm cho mình được tĩnh táo, cũng bởi vì hắn vẫn luôn nghĩ cách vượt qua cái bóng của cha hắn Đoàn Tiểu Bạch.

Hắn thấy chán ghét khi người khác nhìn nhận hắn là đứa con của Đoàn Tiểu Bạch, hắn luôn khát vọng mọi người khi nhắc đến cho con họ, thì sẽ nói rằng "Ngươi xem lão nhân kia là cha của Đoàn Nhâm Thiên đấy", mà không phải "Hổ phụ vô khuyển tử a, thiếu niên đó không uổng công làm con của Đoàn Tiểu Bạch", đó là lí do hắn là nóng lòng chứng minh bản thân, nóng lòng vượt qua cha hắn Đoàn Tiểu Bạch.

Bởi vì cái suy nghĩ ích kĩ đó, lại làm cho ý nghĩ vô tư của cha hắn chịu đủ mọi nghi ngờ, thiếu chút nữa bởi vì “kế hoạch thiên thần khí “ thất bại àm phải từ chức nhận lỗi.

Hắn thống khổ, áy náy, thậm chí còn oán hận chính mình.

Đoàn Nhâm Thiên cho rằng chính mình không xứng đáng làm con của Đoàn Tiểu Bạch, suốt mười năm, hắn không có gọi người có cánh tay dày rộng đó một tiếng cha.

- Cha......

Nhưng vì bản năng, nghe thấy âm thanh hùng hậu đó, bị năm tháng bào mòn để lại dấu viết loang lỗ, Đoàn Nhâm Thiên rốt cục không thể khống chế cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.

Quật cường như là con thuyền cô độc trong biển lớn, bị sóng biển xô đẩy, chịu đựng chịu đựng cố gắn chị đựng,

Hắn không nên nói lời này, nhưng hắn lại nói.

Hắn không nên gọi người nọ là cha, nhưng hắn lại gọi.

- Ừ.

Đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, giọng nói luôn trầm ổn đó hôm nay lại có chút run rẩy.

Đoàn Nhâm Thiên hít sâu một hơi, bắt đầu thấp giọng kể về chuyện tình của cô gái, đầu óc hắn đã sớm trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đang nói những gì, các lời hắn nói hoàn toàn không ăn khớp với nhau, chỉ là một sự tình đơn giản mà hắn mất 5 phút để diễn đạt ra.

Bên kia đầu dây ko có ngắt lời hắn, chỉ im lặng lắng nghe, đến khi Đoàn Nhậm Thiên nhưng nói, hắn mới mở miệng nói:

- Được, ngươi mang nàng tới gặp ta.

Đoản Tiểu Bạch trả lời rất rõ ràng, cũng không có hỏi cô gái Đoàn Nhậm Thiên nói đến vì sao tìm hắn.

Đoàn Nhâm Thiên lại chú ý tới lời phụ thân hắn nói là "Mang", chứ không phải là "Mời", trái tim hắn như thu nhỏ lại một chút.

Hai người bỗng nhiên đồng thời lâm vào trầm mặc, làm như nhiều năm chưa từng hàn huyên đã không còn chủ đề để nói.

Nhưng không hẹn mà giống nhau, rõ ràng đã không có lời nào để nói, nhưng cả hai cha con không ai ngắt điện thoại.

Tiếng hít thở giống như thay thế tất cả những câu ân cần hỏi thăm, hàn huyên cùng quan tâm.

Thời gian tí tách trôi qua, thời gian như đang bị chậm lại, trong lòng Đoàn Nhâm Thiên sợ phụ thân tắt điện thoại, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Người mở miệng mở lời đánh tan không khí tầm lặng vẫn là cha hắn, cha hắn bỗng nhiên nói:

- Việc ngươi mấy năm nay bí mật tự mình khai phá thiên thần khí, ta đều biết rồi."

Đòan Nhâm Thiên nao nao:

- Ta......

- Ta biết.

Đoàn Tiểu Bạch ôn nhu nói:

- Tiểu tử, ngươi mấy năm nay đúng là chịu không ít khổ rồi, người làm cha này đều biết. Ngươi trưởng thành, thành thục, hiểu được ẩn nhẫn, học được một người gánh vác trách nhiệm, hiểu được đạo lý chứng minh chính mình mười năm không muộn, ta làm một người cha, rất là vui mừng, nhưng cũng rất đau lòng. Ta không có biện pháp khuyên ngươi dừng tay, bởi vì ngươi làm đúng, nhưng ta cũng không có thể để ngươi tiếp tục làm như vậy, bởi vì đó là một con đường đầy đau thương, nếu như mẹ của ngươi còn sống, nàng ta có thể để cho ngươi chịu loại ủy khuất này?"

Đoàn Nhậm Thiên hốc mắt đỏ lên:

- Phụ thân, ta......

- Tiểu tử, nếu ngươi là vì bù lại việc phạm sai lầm năm đó mà tiếp tục khai phá thiên thần khí.

- Ta sẽ khuyên ngươi dừng lại, nhưng nếu ngươi là vì tôn nghiêm, vì lý tưởng, vì chứng minh chính mình, như vậy, ta sẽ nói ‘ hãy tiếp tục đi, không cần quan tâm ánh mắt người đời, không cần để ý ngững người lấy lí do lấy ‘ thất vọng ’ mà vu tội cho ngươi, lại càng không cần băn khoăn cha của ngươi đã giao cho ngươi bao nhiêu lỳ vọng, chỉ mong ngươi nhớ đến ngày đêm đi thẳng đến mục tiêu của mình, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, mệt mỏi thì dừng lại, đi gấp gáp sẽ thất bại, vì lý tưởng mà sống mới đúng là nam nhân, không có thất bại!"

Người cha Tr u yện Y Y. c o m luôn luôn trầm ổn nay bỗng nhiên trở nên mười phần kích động.

Đoàn Nhâm Thiên thiếu chút nữa rơi lệ, hắn cũng không biết lời nói có lúc làm người ta ấm áp đến vậy, hắn từng đau đớn vì những lời chỉ trích cùng chửi rủa, giờ đây trong nháy mắt toàn bộ tan thành mây khói, tuyết tan thành sông.

Đầu kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, người nam nhân nói tiếp:

- Ngươi sẽ thành công, không chỉ là khai phá thiên thần khí hay là lí tưởng trong lòng, nói chung sẽ có một ngày, ngươi sẽ có có cơ hội thực hiện. Ta dám nói chắc chắn như vậy, không phải bởi vì ngươi là con của ta, mà là bởi vì ngươi là người có thiên tài có thiên phú nhất mà ta từng gặp qua, là đối thủ mà ta đã mong chờ từ rất lâu. Ta Đoàn Tiểu Bạch được tôn làm người rèn giỏi nhất, được xưng là vua rèn, hơn mười năm qua không ai có thể thắng ta, sau này cũng sẽ không dễ dàng đem vương miện chắp tay dâng cho người khác. Nhưng nếu có một ngày ta bị đánh bại, bắt ta giao ra vương tọa, như vậy người đánh bại ta không có khả năng là người khác, mà chỉ có là ngươi, chỉ có có thể là ngươi, Đoàn Nhậm Thiên!

Đoàn Nhâm Thiên lệ rơi đầy mặt, người nam nhân từ mười năm trước thề không bao giờ... khóc, hiện tại lại khóc vì ủy khuất mười năm.

......

......

Thẩm Phong cũng sắp khóc, là sắp khóc đến nơi rồi.

Trời ạ, như thế nào gọi hơn mười phút điện thoại còn không ra, bảo vệ này chắc không phải thả bồ câu đưa tin đi?

Chẳng lẽ ta làm sao lộ ra sơ hở, kế hoạch mỹ nhân kế bị nhìn thấu?

Này, không nên a.

Ngươi xem ta hóa trang điêu luyện sắc sảo như thế này, quần áo tuyển chọn hồn nhiên thiên thành như thế, hành động lại xuất thần nhập hóa, quả thực chính là "Nữ trang đại lão" trong đại lão, không lý do bị nhìn thấu nha!

Chỉ có sơ hở duy nhất là không giả được giọng nữ cũng bị hắn dùng chiêu giả câm điếc lừa gạt.

Khó nhất là lý do tìm người cũng bị hắn đánh trống lảng cho qua.

Còn có cái vấn đề gì sao?

Vì cái gì xin chỉ thị hơn mười phút còn không đi ra?

Thẩm Phong đều nghĩ trước nghĩ sau mà không biết được rốt cuộc mình đã quên thứ gì, điều kiện ăn cắp "Làm cho đối phương tin tưởng ngươi là một cô gái" cũng đã sớm muốn hoàn thành nha, chẳng qua hắn lo lắng khi trộm cao cấp vật phẩm quý trọng gì đó, người bảo vệ sẽ rất nhanh phát hiện ra, hắn lại không có địa phương che giấu, có thể sảy ra chuyện xấu, cho nên chuẩn bị chờ rời xa bảo an xa một chút mới dùng.

Nếu bảo vệ đã tin tưởng hắn là con gái, vậy chuyện gặp người công nhân có cô em gái phải nên thành công chứ?

Thẩm Phong suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, ý đồ tìm ra sơ hở của mình.

Bỗng nhiên nghĩ đến “Đoàn Tiểu Bạch" tên này tựa hồ có chút quen tai?

Hình như đã nghe qua ở nơi nào rồi?

Thẩm Phong suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm tòi một chút, hắn nhớ mang máng cái tên "Đoàn Tiểu Bạch" hình như là tên một vị doanh nhân.

Không tra không biết, vừa tra ra liền bị doạ muốn nhảy dựng lên.

Đoạn Tiểu Bạch này thật ra là chủ tịch của Đoàn Thiên Đường, ôi mẹ ơi, khó trách còn cần xin chỉ thị, chủ tịch không phải là người muốn gặp là có thể gặp được nha.

Thẩm Phong có chút ngồi không yên, hắn cảm thấy được việc này có xấu sắp xảy ra, hắn lặng lẽ đi về phí phòng an ninh, chuẩn bị một khi đến cùng đường sẽ chạy, vừa đi đến cửa sổ nhìn vào, nhất thời mắt trợn tròn.

Hắn nhìn không lầm chứ, không phải người bảo vệ to cao lãnh khóc đây sao, bây giờ lại đang khóc?

Lạnh.... lạnh.

Bảo vệ giúp hắn xin chỉ thị cấp trên, kết quả bị cấp trên mắng cho khóc, tội lỗi.. tội lỗi a!!

......