Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 116: Để qua môn




Mục Thi Vũ kinh hãi, nhìn ánh mắt thiếu niên tự tin, ổn định, ung dung, luôn luôn bình tĩnh, nàng nhất thời không bình tĩnh được.

Thiếu niên cuồng vọng nhưng cuồng đến loại trình độ này vẫn là lần đầu tiên nàng trong thấy, mấu chốt là, Thẩm Phong không phải cuồng "Lão tử đệ nhất thiên hạ", mà là cái cuồng nhàn nhạt đâm thẳng vào lòng người "Ta giỏi như vậy đó".

Cái cuồng của hắn để cho mọi người cảm thấy đó là một điều dĩ nhiên.

Đại Vũ cũng kinh ngạc, nàng hiểu được cái hố Thẩm Phong tự đào khó khăn đến dường nào.

Nếu như nói trong một giây tính ra phép tính tám con số thì được gọi là bộ não cường đại nhất, còn với quy tắc ra đề của Thẩm Phong thì được gọi là siêu máy tính.

Loài người sao có thể làm được?

Nhìn ánh mắt tự tin của hắn, Đại Vũ không kiềm được sinh ra lòng kính nể, nàng cảm thấy nhất định hắn sẽ làm được.

Giá trị sùng bái đến từ Đại Vũ +33.

Thẩm Phong sững sờ, hắn lúc trước hắn chỉ thu được điểm khiếp sợ, điểm sùng bái này là lần đầu tiên xuất hiện, hai cái này có gì khác nhau?

Tiểu Bí lên tiếng đúng lúc:

- Điểm sùng bái là nhân tố trọng yếu ảnh hưởng tới cấp bậc hoàn thành nhiệm vụ ngày, độ khó để xuất hiện so với điểm khiếp sợ còn cao hơn nhiều, phải ở trạng thái đối phương khiếp sợ rồi sinh ra sùng bái mới xuất hiện.

Thẩm Phong nghe vậy, liếc thấy trong mắt thiên sứ nhỏ xuất hiện những vì sao lấp lánh, nhất thời tâm tình tốt lên hẳn.

- Ra đề đi!

Thẩm Phong quay đầu nhìn về phía Trần La Canh, hăm hở nói:

- Ngươi cho rằng đó là vấn đề khó khăn, ta xem chúng quá dễ dàng, đây chính là chênh lệch giữa thiên tài phổ thông và thiên tài đế vương!

Trần La Canh nào chịu được loại kích thích này, thở phì phò nói:

- Được! Nếu ngươi không sợ, ta cũng không cần mặt mũi này! Liền theo quy tắc như ngươi nói! Ta cũng không tin ngươi có thể làm được!

Thẩm Phong ung dung nói:

- Vậy thì ra đề đi.

Trần La Canh hít sâu một hơi, cầm lên máy tính, một bên nhanh chóng bấm phím, một bên nhanh chóng thì thầm:

-6245557963 nhân 564499467 cộng 854634645 trừ 434649693464 nhân 434694643494 cộng 13464694646 trừ 43496464349 chia 964464646 nhân 13166161916619191 nhân..."

Trần La Canh là quyết tâm phải thắng hạ cuộc tranh tài này, cũng không quan tâm thắng như thế nào.Hắn tinh tế biểu lộ ra tốc độ tay bấm máy tính, tốc độ bấm cùng nói nhanh đến mức làm người ta tức lộn ruột.

Cùng lúc đó, con số hắn đọc đều là tám con số trở lên thậm chí còn có con số đến hai mươi chữ số, bốn dấu cộng trừ nhân chia được hắn vận dụng không theo quy tắc nào cả.

Trừ Thẩm Phong ra, tất cả những người còn lại đều ngây ngốc, Đại Vũ thử nhớ nhưng chỉ nhớ mười ba con số đầu tiên ròi bắt đầu rối loạn.

Đây là chuyện không thể nào!

Để đảm bảo thắng lợi, Trần La Canh đọc mất một giờ, đọc đến khô miệng khô lưỡi, ngón tay tê dại!

Tất cả mọi người bắt đầu mơ màng.

Duy chỉ có Thẩm Phong mặt đầy bình tĩnh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười mỉm.

Thẩm Phong ổn định không phải giả vờ, hệ thống có chức năng truyền thông tin vào theo giọng nói, Thẩm Phong để cho Win máy tính phân biệt giọng nói của Trần La Canh, vô luận hắn đọc ra sao, tất cả đều được truyền vào không sót một số. Thẩm Phong chẳng cần làm chuyện gì, ngay cả một chút tế bào não cũng không cần hy sinh.

Thậm chí trong một giờ này, Thẩm Phong nghĩ ra đại cương của một cuốn tiểu thuyết dài mấy vạn chữ.

- Kết quả là...

Đột nhiên Trần La Canh đọc lên ba chữ, cùng lúc đó hắn nhanh tay ấn dấu bằng!

Máy tính trong nháy mắt liền tính toán ra kết quả, khóe miệng Trần La Canh hiện lên nụ cười chiến thắng, nhìn máy tính ghi ra đáp án, hắn há miệng định đọc lên con số, tuyên bố mình thắng lợi.

Nhưng hắn vừa muốn mở miệng, một thanh âm kinh người vang lên.

- '12454654648. 5456433333...'

Người lấy tốc độ bàn thờ đọc lên dãy số dĩ nhiên chính là Thẩm Phong, trong nháy mắt khi Trần La Canh nói 'kết quả là', Thẩm Phong đã vận sức đọc lên kết quả.

Trần La Canh cần thị giác để truyền vào não nhưng Thẩm Phong không cần, chuỗi số kia trực tiếp hiện lên trong não chỉ cần một bước đọc ra là được!

Nụ cười chưa nở ra hoàn toàn liền cứng lại, mắt kiếng cũng thiếu chút nữa rơi xuống, biểu lộ của Trần La Canh như gặp quỷ.

Một con số cũng không sai!

Điều này...sao có thể?

Thế giới quan của Trần La Canh bị thay đổi, không, thế giới quan của hắn đã bị hủy diệt.

Hắn đọc hết hơn một tiếng, nhấp vào mấy trăm con số, mấy trăm phép tính, đối phương lại trong nháy mắt tính ra?

Thẩm Phong đọc xong câu trả lời, Trần La Canh rơi vào trầm mặc nhưng biểu tình của hắn cũng đã nói rõ kết quả, mọi người chậm rãi trợn to hai mắt.

- Chẳng lẽ...

Cái miệng nhỏ nhắn của Mục Thi Vũ khẽ nhếch, khó tin nói:

- Bạn học Thẩm Phong trả lời đúng?

- Không!

Trần La Canh vẫn còn giãy giụa, hắn mất trí nói:

- Ta còn chưa đọc xong!

Thẩm Phong khẽ cười nói:

- Không sao, ngươi tiếp tục đọc đi.

- Cộng 488774541 trừ 975443243552134464464646 nhân 14523131231354564..."

Trần La Canh như mất hồn lại đọc mấy chuỗi số thật dài, bỗng nhiên liếc thấy những người ở học viện Tinh Không nhíu mày, ánh mắt công chúa Đào Lệ Ti lạnh nhạt, cùng với Thẩm Phong biểu thị khí định thần nhàn, phảng phất như một thứ gì đó tốt đẹp đang dần dần rời hắn mà đi.

Không!

Hắn còn cứu vãn được! Hắn còn có thể lội ngược dòng!

Đột nhiên Trần La Canh thì thầm:

- Tất cả mũ ba 25 lần rồi căn bậc ba 45 lần, đáp án là!

Trần La Canh nhấn dấu =, nhìn kết quả, hắn đã gấp đến độ đầu óc trống rỗng, ngay cả 25 lần mũ 3, căn bậc ba 45 lần cũng nói ra, thà nói vì thắng lợi, không bằng nói, hắn đang cứu vãn nhân sinh quan, giá trị quan cùng thế giới quan!

Cộng trừ nhân chia có thể tính toán nhanh được nhưng loài người tuyệt đối không thể nào làm được 25 lần mũ ba cùng 45 căn bậc 3, đại não người không bao giờ có thể tính toán được!

Trần La Canh muốn bảo vệ nhận biết của mình, bảo vệ tôn nghiêm số học thiên tài!

Mặc dù hành động này khiến cho Đào Lệ Ti nhẹ nhàng nhíu mày, làm cho Mục Thi Vũ không nhịn được chửi thề một tiếng "Vô sỉ", thậm chí ngay cả bạn tốt Hoằng Tiểu Bàn cũng không nhịn được lắc đầu, Trần La Canh vẫn kiên trì làm như vậy!

Hắn tin chắc, não người có cực hạn, vũ trụ còn có khoa học!

Trần La Canh nhìn máy tính chuẩn bị đọc lên câu trả lời, lần này hắn bấm ra dấu bằng trước một giây rồi mới nói 'Kết quả là'.

- 0.0000000000000000154513213466666...

Thanh âm của Thẩm Phong vang lên đồng thời với Trần La Canh, lấy tốc độ nhanh như chớp nói ra đáp án!

Tốc độ nói hai người gần như đạt đến cực hạn, vì vậy hai con số đọc ra giống nhau như đúc.

Nhưng cuối cùng Thẩm Phong lấy ưu thế đọc xong kết quả.

Hắn đã thắng, đồng thời chứng minh câu trả lời của mình là chính xác!

Hít!

Trần La Canh ngây như phỗng, máy tính trong tay "Ba" một tiếng rơi xuống đất

- Lập phương và khai căn ngươi cũng biết?

Thẩm Phong khẽ cười nói:

- À, ta quên nói cho ngươi, chỉ học mỗi kiến thức ở trên lớp chắc chắn sẽ đúp, để qua môn, ta liền bớt chút thời giờ học thêm lập phương và khai căn.