Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 114: Đơn giản và thô bạo




Trong mắt Thẩm Phong thoáng qua tia đắc ý, khí định thần nhàn nói:

- Định lí Abel: Không tồn tại nghiệm đại số—tức là nghiệm biểu diễn bằng căn thức—của phương trình đa thức tổng quát bậc 5 hoặc lớn hơn với các hệ số bất kỳ.

- Định lí Dirichlet:Nếu như một số lượng n vật thể được đặt vào chuồng bồ câu, với điều kiện n > m, thì ít nhất một chuồng bồ câu sẽ có nhiều hơn 1 vật thể.

"..."

Một đống lớn định lý từ trong miệng Thẩm Phong bắn ra như súng liên thanh, mọi người nghe trợn mắt hốc mồm, khukhuôn mặt ngơ ngác.

Giá trị khiếp sợ đến từ Mục Thi Vũ +99!

Giá trị khiếp sợ đến từ Triệu Tử An +99!

Giá trị khiếp sợ đến từ...

Trừ công chúa Đào Lệ Ti vẫn không có biểu cảm gì, những người khác đều kinh hãi, bọn họ nghe không hiểu Thẩm Phong nói cái gì, nhưng chỉ biết là hắn rất lợi hại.

Hoàn toàn nghe không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại!

Trán Trần La Canh rịn đầy mồ hôi, một ít định lý trong đó hắn hiểu rõ nhưng phần lớn là hắn chưa từng nghe qua.

Trần La Canh không thể phán đoán những định lý này thật hay giả nhưng hắn rất rõ ràng, có thể một hơi nói ra nhiều định lý số học hắn hoàn toàn nghe không ra như vậy, tuyệt đối không phải là bịa ra!

Coi như nói dối, cũng không thể trong thời gian ngắn biên được nhiều định lý, công thức như vậy!

Điều này cho thấy thực lực của Thẩm Phong, rất có thể hắn là học viên của học viện Đế Vương, nơi đó có lẽ đã đi trước ngoại giới mấy chục thậm chí mấy trăm năm về kiến thức!

Trong lòng Trần La Canh sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Thẩm Phong thấy mọi người ngu ngơ thì ngừng lại, nhìn về phía Trần La Canh,

- Quá trình chứng minh những định lý số học này căn bản đều cần trên trăm trang luận văn, ta không có nhiều thời gian để giải thích chi tiết.

Trần La Canh liếc sang công chúa Đào Lệ Ti, phát hiện nàng nhìn Thẩm Phong như đang có suy tính gì đó, không kiềm được trong lòng quýnh lên, gấp giọng nói:

- Chúng ta không phải thảo luận định lý số học mà chứng minh sự phỏng đoán của ngươi! Ngươi đây là đang đánh lừa dư luận, nói sang chuyện khác! Trên thực tế, ngươi không thể chứng minh được bài toán này.

Thẩm Phong trợn mắt, nói:

- Ta nói qua, lấy kiến thức bây giờ của ngươi căn bản nghe không hiểu. Chả lẽ ngươi muốn ta nói cho không khí nghe à?

Trần La Canh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, giả bộ trấn định nói:

- Làm sao ngươi biết ta nghe không hiểu?? Đó chỉ là ngươi mượn cớ thôi! Thật sự ra thì ngươi chứng minh không được!

Ai!!!!

Thẩm Phong bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Được rồi, nếu ngươi muốn nghe, thì ta nói dễ hiểu hơn một chút đi, nghe không hiểu đừng trách ta.

Trần La Canh sững sờ, đột nhiên trong lòng nhảy lên. Sao ta cảm thấy có gì đó không đúng?

Sao cục diện lại biến thành như vậy?

Hắn tựa hồ... Đang bị đối phương dắt mũi?

Trần La Canh ý thức mình đã trúng bẫy nhưng đã muộn, Thẩm Phong yên lặng mở ra luận văn, dựa theo đó nhanh chóng đọc lên.

Không ai nghe hiểu được hắn đang đọc cái gì, Trần La Canh cũng nghe không hiểu, nhưng không sao Thẩm Phong đã thắng.

Không một chút phát giác nào, Trần La Canh đã bước vào cạm bẫy Thẩm Phong giăng sẵn!

Thẩm Phong đọc xong luận văn, hỏi một câu nữa 'Nghe hiểu không?'

Bất kể Trần La Canh ứng đối như thế nào thì đều là tử cục.

Nếu hắn nói ta nghe không hiểu, thì Thẩm Phong chỉ cần một câu "Ta đã sớm nói ngươi nghe không hiểu, ai bảo ngươi khăng khăng không tin".

Nếu hắn nói hiểu, vậy thì cách chứng minh của Thẩm Phong hoàn toàn chính xác, hắn đã thua.

Nếu nói Thẩm Phong chứng minh bậy bạ, thì Thẩm Phong lại hỏi 'nơi nào bậy bạ', hắn nhất định á khẩu không trả lời được, bởi vì ngay cả một công thức hắn nghe cũng không hiểu, phản biện nào được?

Phản biện một cách cưỡng ép nếu không nói trôi chảy thì sẽ bị mọi người nhìn ra. Nhưng giống Thẩm Phong không cần suy nghĩ đọc ra một đống định lý lớn, hắn không làm được.

Nói đơn giản, hoàn cảnh của Trần La Canh bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, không có đường để đi.

Trần La Canh càng nghĩ càng kinh hãi, nhìn tổng quát toàn cục, đối phương không hề tỏ ra mình đã dày công nghiên cứu toán học, chẳng qua chỉ quăng ra một đống định lí số học nhưng đối phương lại am hiểu đạo lý "Không cần ngươi nghe hiểu chỉ cần ngươi không phản bác lại được là thành công", không ngừng cố làm ra vẻ huyền bí, không ngừng khoe ra tài nghệ của mình, không ngừng đào hố lừa gạt chính hắn nhảy vào!

Thẩm Phong đọc xong một trang luận văn, bỗng nhiên ngừng lại, cười cười mà nói:

- Trần đồng học, nghe hiểu không?

Oanh!

Linh hồn Trần La Canh nổ tung!

Quả nhiên như vậy!

Thật con mẹ nó như vậy!

- Ngươi âm mưu với ta!

Đầu óc Trần La Canh trống rỗng, hắn khám phá ra âm mưu của đối phương, đồng thời cũng biết mình lọt hố, nhất thời vừa vội vừa giận, gấp giọng nói:

- Ngươi thật âm hiểm! Ngươi căn bản không chứng minh được, ngươi đào hố để cho ta nhảy, ngươi...

Một đống lớn mục đích âm hiểm hiện ra nhưng nhất thời Trần La Canh cũng không biết nói thế nào, cũng không thể nói cho mọi người "Ta là người tính toán, kết quả là bị tính toán ngược lại."

Hiện tại Trần La Canh hiện tại là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được!

Trần La Canh vô lực chỉ trích Thẩm Phong âm hiểm nhưng lại không có chứng cứ chứng minh, Thẩm Phong lẳng lặng nhìn hắn, giống như nhìn một kẻ điên vậy.

Trần La Canh hướng mắt về phía mọi người, thấy đôi mắt ai cũng lạnh nhạt, ngay cả Hoằng Tiểu Bàn cũng than nhẹ một tiếng, tựa như phủi hết mọi quan hệ với hắn.

Ai gấp gáp trước thì người đó thua!

Trần La Canh bừng tỉnh nhớ lại tám chữ đó, há miệng rồi không nói thêm câu nào nữa.

Hắn thua.

Trận trao đổi toán học này không phải là một cuộc thi do các chuyên gia về toán học phán xét mà chỉ là Tiết lão sư, Hoằng Tiểu Bàn, Mục Thi Vũ với tài nghệ toán học bình thường. Bọn họ nghe không hiểu những gì cao siêu ngươi nói mà chỉ xem biểu hiện của hai người, ai biểu hiện càng trấn định, càng vượt trội, càng làm cho người ta sùng bái thì người đó chính là người thắng!

Trần La Canh rất rõ ràng một điểm này, từ lúc mới bắt đầu hắn đã lợi dụng một điểm này nhưng đối phương so với hắn càng cao minh hơn.

Trần La Canh nhìn về phía Thẩm Phong, tên súc vật kia vẫn mang nụ cười vô hại trên mặt, hắn nhìn trên mặt Thẩm Phong hiện lên dòng chữ rành rành - Ngươi còn non lắm!

- Ngươi thắng.

Đào Lệ Ti bỗng nhiên lên tiếng, nhìn về phía Thẩm Phong, bình tĩnh nói:

- Ở tư chất tâm lý và sách lược, ngươi quả thật thắng một bậc, nhưng không thể thuyết phục bổn công chúa.

Lời vừa nói ra, mọi người hơi kinh hãi, đột nhiên Trần La Canh ngẩng đầu, giống như nhìn thấy một ánh rạng đông. Hắn nhìn về phía công chúa Đào Lệ Ti, lòng vừa chìm xuống nhất thời nhảy cẫng lên.

Hắn vẫn chưa thua!

Đào Lê Ti thông minh như vậy hiển nhiên cũng nhìn ra mưu kế của Thẩm Phong.

Hắn như có điều suy nghĩ nhìn Đào Lệ Ti công chúa, nói:

- Công chúa nghĩ vấn đề ở chỗ nào?

- Không đủ quyết liệt!

Đào Lệ Ti công chúa chớp chớp mắt nói:

- Bổn công chúa nghe không hiểu các định lý số học ngươi vừa nói nhưng cũng không cần nghe. Tài nghệ số học của ngươi như thế nào, có phải là tài năng đế vương hay không, tất cả bổn công chúa đều không quan tâm. Ta chỉ quan tâm đến việc ngươi có thể chiến thắng Trần La Canh một cách nghiền ép, không lời nào để nói! Đây là tiêu chuẩn phán đoán duy nhất của bổn công chúa, ngươi còn chưa đạt được. Ngươi vẽ một vòng tròn lớn, bất quá chỉ để cho Trần La Canh thẹn quá thành giận, không khống chế được tâm tình. Nếu như ngươi có chân tài thực học, vậy thì đơn giản chút, thô bạo chút, để cho Trần La Canh hoàn toàn im miệng!

- Thì ra thô bạo là sự yêu thích của công chúa điện hạ!

Khóe miệng Thẩm Phong hiện lên một nụ cười quỷ dị, nói:

- Không thành vấn đề, vậy thì đơn giản chút, thô bạo thêm chút cũng là ý của ta.

Thẩm Phong không nghĩ tới vị công chúa này có cá tính như vậy nhưng nó rất hợp ý của hắn. Vốn hắn không muốn thu tay lại bởi hắn chẳng quan tâm đến việc thắng Trần La Canh. Hắn muốn cho vị công chúa ngạo mạn kia phải tâm phục khẩu phục, á khẩu không trả lời được!

Nhưng hắn đã đánh giá thấp trình độ của nàng, một chút khiếp sợ cho tới bây giờ cũng không có!

Xem ra phải thô bạo hơn một chút mới được!

Thẩm Phong quay đầu nhìn về phía Trần La Canh, cười tà ác mà nói:

- Vậy thì chúng ta trao đổi đơn giản hơn một chút!

Trần La Canh bỗng dưng sinh ra một sự linh cảm bất tường, hắn nuốt nước miếng một cái, rung giọng nói:

- Đơn giản thế nào?

Thẩm Phong nói:

- Số học quá thâm ảo để cho công chúa điện hạ nghe không hiểu, vậy thì thảo luận vấn đề toán học ở tháng thứ nhất tại học viện Đế Vương đi, cái đề đó rất đơn giản.

Trần La Canh hỏi:

- Vấn đề, vấn đề gì?

Thẩm Phong gằn từng chữ:

- Nhân, chia, cộng, trừ.

Trần La Canh ngạc nhiên nói:

- Nhân, chia, cộng, trừ quả thật đơn giản nhưng có cái gì hay ho đâu mà thảo luận?

- Đương nhiên là có. Ví dụ như...

Thẩm Phong khẽ cười nói:

- 64561654 nhân với 15447799 bằng bao nhiêu?

Trần La Canh sửng sốt hồi lâu, kinh ngạc nói:

- Đây là bài toán gì vậy? Tám con số nhân tám con số mặc dù rất phiền toái, nhưng cho ta một cái bút với một tờ giấy, một phút thôi là có thể tính ra. Hơn nữa, bây giờ đều có máy tính, nhấn một cái, không cần mấy giây là có thể tính được, học viện Đế Vương sẽ học cái này?

Thẩm Phong tự tiếu phi tiếu nói:

- Học viện Đế Vương yêu cầu phải... tính toán nhanh hơn máy tính!

Trần La Canh: "..."