“Lúa lại về với bản đôn rồi, ha ha! Mẹ nó chứ 1000 hộc lương đổi lấy 200 tên lính? Viên Công Lộ ơi Viên Công Lộ, cả đời người khôn ranh như cáo, chi tiền vắt cổ chày ra nước lại sinh ra một thằng con phá của, ha ha ha!”
Cùng lúc đó, chức năng tìm quanh đây báo cho Viên Hoàn biết Điển Vi đang đứng cách hắn chưa đến mười mét. Thế là hắn dáo dác nhìn đám lính lộn xộn đằng sau và phát hiện một người đàn ông cực kì khôi ngô, cao khoảng 1m80, mày rậm mắt to, vầng trán rộng thể hiện tích cách người này vô cùng cương trực, dáng đứng vững chãi như một bức tường thành!
Điển Vi là thằng cha này sao?
Viên Hoàn tập trung tinh thần nhìn về phía người kia, lập tức âm thanh của hệ thống vang lên:
“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin võ tướng.”
【 Tên 】: Điển Vi
【 thuộc tính 】: Vũ lực 98; trí lực 35; chính trị 29; mị lực 58;
【 Kỹ năng 】:
- Ác Lai: có thể hút một điểm vũ lực từ tướng và lính của kẻ thù xung quanh mình sau đó cộng thẳng vào điểm vũ lực của bản thân, tối đa không quá 20 người.
- Hộ Vệ: Khi Điển Vi đảm nhận vị trí hộ vệ, những đồng đội của người này sẽ được +20% sức chiến đấu.
Ngon rồi, Ác Lai Điển Vi thực sự quá dũng mãnh!
Tuy 1 điểm vũ lực hơi ít, nhưng trong một cuộc chiến thì thiếu cha gì người. Đợi lúc hắn hút được vũ lực của 20 người, tức là chỉ số vũ lực của Điển Vi sẽ đạt đến con số 118, khi ấy cả Lữ Bố cũng thành rắm chó. Đặc biệt phải kể đến điểm yếu của hắn, Viên Hoàn lật đến mòn trang thông tin cũng chẳng thấy chỗ nào có ảnh hưởng đến võ nghệ cả. Như vậy chứng minh một điểm, võ nghệ của Điển Vi đã đạt đến trình độ gần như hoàn mỹ!
Hèn gì tên này có thể trở thành danh tướng bậc nhất trong lịch sử, fan hâm mộ đông vô số kể. Các con hàng hãy nhìn đi, thuộc tính cỡ đó, tính cách lại trọng tình trọng nghĩa, không chiếm được trái tim của những độc giả Tam Quốc mới là lạ đấy!
Viên Hoàn cũng chả khác gì, hắn thích đến mức chỉ muốn lập tức đem kiệu rước Điển Vi về nhà mình.
Nhưng ta là quý tộc, phải làm màu một tí chứ không thể sỗ sàng được, hắn lạnh nhạt nói với Trương Mạc:
“Trương thúc, lương thảo cũng đã tới rồi, có phải lúc này chúng ta nên đi tuyển binh không? Vầy đi, tiểu điệt sẽ chọn đại 200 người rồi mang về, như thế cũng tiết kiệm thời gian cho cả hai ta.”
Thần linh ơi, phải dùng tốc độ ánh sáng để vác Điển Vi về, lỡ ngươi con mẹ nó giữa chừng đổi ý thì hố cha ta rồi.
“Ôi dào, chuyện nhỏ thôi, tiểu điệt cứ thoải mái chọn, để thúc gọi một đám tới.”
Trương Mạc đáp ứng không thèm suy nghĩ.
“Ấy không cần, ha ha, thúc khách sáo quá, cứ để tiểu điệt lo hết! Ngươi đi, ngươi nữa, à còn thằng đứng ở gần cây cờ, ừ ngươi đó, lại đây….”
Viên Hoàn bắt đầu tùy ý chỉ mặt từng tên, giả bộ đắn đo lượn hết một vòng sau đó tỏ vẻ lơ đãng chỉ Điển Vi:
“Ngươi nữa, chà chà, dáng này làm lính ngon đấy, lại đây!”
“Xin lỗi vị tướng quân này, tôi không đi theo ngài được!”
Điển Vi đột nhiên từ chối làm Viên Hoàn chết lặng. Á đù móa, tình huống chó chết gì đây? Đầu năm nay ‘bốn đời tam công’ nhà hắn rớt giá thê thảm đến vậy sao?
“Ơ…tại sao thế?”
“À tôi có một người vợ, một mẹ già và một đứa con nhỏ, ngài cho phép tôi dắt họ vào trong quân luôn nhé?”
Trương Mạc đứng kế bên mặt cũng đen hơn cả đít nồi, hắn xấu hổ nói với Viên Hoàn:
“Chậc.. ờ thì, tiểu điệt à, lúc thúc chiêu mộ thì hắn chỉ đến có một mình thôi, nhưng khi hoàn tất thủ tục gia nhập, hắn kéo nguyên một nhà đến ăn nhờ ở đậu trong doanh luôn. Thúc cũng bó tay chẳng thể đuổi hắn đi được, cho nên chỉ cần hắn không gây phiền toái, ta cũng sẽ giả bộ hồ đồ cho qua.”
Viên Hoàn thở phào:
“Thì ra là thế.”
Điển Vi tiếp tục trả lời:
“Muốn tôi đi cũng được, nhất định phải cho tôi dẫn theo họ, ngài cho chúng tôi ăn no là được, à mà nhân tiện tôi cũng nói luôn, cả nhà chúng tôi ăn nhiều hơn người bình thường một chút nhé!”
Gương mặt của Trương Mạc tối sầm đến mức có thể trét cả đất vào, con mẹ ngươi, tổ tông dòng họ ngươi, bố khỉ đã ăn nhiều làm tốn quân lương lại còn khoe ra, hãnh diện lắm sao? Chẳng qua ở trong doanh không ai đánh thắng nổi người nên người khác đành phải cắn răng chịu đựng mà thôi.
“Hả, ăn nhiều hơn một chút? Mẹ nó không biết ngại à? Nội thằng con nhà người đã ăn phần cơm bằng bảy tám người ăn rồi!”
“Chuẩn luôn! Làm hại bọn ta lần nào đến giờ cơm cũng ăn không đủ no, thôi cút cho nhanh đi, đừng ở đây lãng phí lương thảo.”
“Tham gia quân ngũ kiểu này, mẹ nói nói thật lần đầu tiên Nhị Cẩu Tử ta mới gặp.”
“…”
Có câu tức nước vỡ bờ, bao nhiêu bực tức nhẫn nhịn mấy năm nay đều bị quân lính cả doanh phun ra bằng hết. Trương Mạc ước gì có một cái hang để chui vào trốn biệt trong đó, hắn bắt đầu hơi hối hận vì sao mình lại đến xin lương Viên Thuật, chắc hôm nay là ngày xấu, về phải coi phong thủy lại mới được. Hắn cố nặn ra một nụ cười:
“Hiền điệt, thế này nhé, van cầu con vác thằng này đi xa khỏi quân doanh của thúc, đổi lại thúc sẽ tặng con 5000 mũi tên, 100 nỏ lớn được không?”
Trong lòng Viên Hoàn nở hoa, muốn bật khóc cảm tạ ai đã đẻ ra Trương Mạc. Tình huống ngày càng trở nên kì cục, lấy đại tướng nhà người ta còn được tặng kèm quà khuyến mãi sao?
“Ặc… chuyện này…”
Viên Hoàn ra vẻ khó chịu, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói:
“Không sao, kẻ này hiểu được đạo lý làm người không quên cội nguồn, nam nhi chữ hiếu làm đầu, kể cả hành quân cũng muốn mang theo gia đình, đúng là lòng hiếu thảo đáng quý. Nể mặt thúc, tiểu điệt đồng ý thu nhận hắn dưới trướng.”
“Ôi tiểu điệt đúng là bậc nghĩa sĩ!”
Trương Mạc nhẹ nhõm hơn nhiều, gánh nặng bao năm trong quân rốt cuộc đã bị đá đi.
“Điển Vi đúng không? Ngươi theo ta, dẫn cả nhà đi luôn, ta Viên Hoàn sẽ nuôi các ngươi cả đời.”
Viên Hoàn ngạo nghễ đồng ý, lúc này Điển Vi mới ôm quyền:
“Tướng quân nhân từ, Điển Vi nguyện dùng sức chín trâu hai hổ để báo ân.”
Viên Hoàn chỉ cười nhạt gật đầu, bảo những tên lính đứng bên cạnh xe ngựa:
“Các ngươi lập tức chuyển lương thảo vào trong, sau đó dẫn người nhà của vị tráng sĩ này về doanh. Truyền lệnh của ta hôm nay doanh ta mở tiệc nhỏ tẩy trần cho hai trăm huynh đệ mới gia nhập.”
Ngoài Điển Vi ra, Viên Hoàn nhắm mắt chọn bữa những kẻ cường tráng nhất rồi dắt cả người lẫn vũ khí về doanh. Riêng Điển Vi thì hắn thấp thỏm bất an đứng bên trong quân trướng chờ lệnh từ Viên Hoàn. Lý thị vợ hắn hỏi chồng:
“Điển lang, chàng nghĩ Viên tướng quân sẽ đối xử tốt với cả nhà chúng ta sao?”
“Ừ, ta cảm thấy tên mặt trắng bóc kia không giống kẻ nói láo, chúng ta ở đây một thời gian xem sao. Nếu như hắn nuốt lời, chẳng vấn đề gì hết, vài hôm trước có một gã tên Hạ Hầu tướng quân gì đó cũng mời ta đến chỗ hắn.”
“Ài…thế cũng tốt.”
Lúc này Viên Hoàn thay một bộ quần áo đúng chuẩn sĩ tộc nhà Hán, hắn bước vào quân trướng, liếc mắt nhìn hai người phụ nữ và đứa nhỏ, đồng thời nghe hệ thống thông báo:
“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”
【 Tên 】: Lý Lan
【 thuộc tính 】: Vũ lực 12; trí lực 68; chính trị 23; mị lực 87;
【 Kỹ năng 】: Không có
【 Điểm yếu 】:...
【 Tên 】: Điển Mãn
【 thuộc tính 】: Vũ lực 47; trí lực 12; chính trị 6; mị lực 23;
【 Kỹ năng 】: Lực sĩ: Điển Mãn trời sinh thần lực;
【 Điểm yếu 】:...
【 Tên 】: mẹ Điển Vi
【 thuộc tính 】: Vũ lực 6; trí lực 72; chính trị 77; mị lực 54;
【 Kỹ năng 】: không có
【 Điểm yếu 】: 1. Trong người có bệnh năng, đề nghị kí chủ hỗ trợ chữa trị ( phương thuốc gồm…..)
Viên Hoàn đột nhiên ngớ người nhìn mẹ Điển Vi, hệ thống này hack cũng vừa thôi chứ?
Điển Vi cũng cảm thấy biểu cảm của Viên Hoàn có vẻ kì lạ, hắn gãi đầu hỏi:
“Viên tướng quân, ngài….”
“Điển Vi, ngươi có biết mẹ mình đang bệnh nặng không? Nếu không chịu chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Điển Vi vô cùng kinh ngạc, tất nhiên hắn biết mẹ mình bệnh nặng đã lâu, vì thế nên hắn bôn ba khắp nơi tìm thầy giỏi nhưng không ai có thể trị được bệnh của bà. Ai dè gã tướng quân tên Viên Hoàn này chỉ nhìn sơ qua là biết, chẳng lẽ hắn…. Thế là Điển Vi lập tức quỳ rạp xuống đất:
“Tướng quân chỉ cần cứu được mẹ tôi, cả đời Điển Vi thề làm trâu làm ngựa cho ngài, vĩnh viễn không phản bội!”
Viên Hoàn cười lớn nâng Điển Vi dậy:
“Tốt lắm, ta thích! Làm trâu làm ngựa thì không cần, ta không phải Trương Mạc nên sẽ không để anh hùng thất thế, kể từ hôm nay, ngươi chính là thống lĩnh thị vệ của bản soái! Bệnh của mẹ ngươi ta hứa sẽ trị khỏi, Điển Vi… à không Điển tướng quân cứ an tâm.”
Điển Vi trịnh trọng thi lễ:
“Đa tạ chủ công!”
“Người đâu! Các ngươi dùng cách gì ta không quan tâm, trong vòng hai ngày nhất định phải mua được tất cả dược liệu trong danh sách này, nếu không cứ mang đầu tới gặp ta!”
Binh sĩ ôm quyền:
“Vâng thưa thiếu chủ!”
“Những dược liệu này…. Có cả nhân hạt sen, đậu xanh…”
“Điển Tướng quân yên tâm không cần khách sáo, ta chỉ tiện tay thôi.”